Chương 415
“Vậy mà tôi lại không biết đấy.” Trần Nguyên Thảo nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cô ta như hoàn hồn, vẻ dữ tợn trên mặt dần nhạt đi, đáy mắt nhìn Thẩm Thanh Ngọc lại thêm đôi phần hoảng sợ: “Cô Thẩm, tôi…tôi thật sự không cố ý đâu. Tôi chỉ quá ganh tị với cô thôi, quá ganh tị mà thôi! Cô tha thứ cho tôi đi! Dù sao cô thích cậu Bạc, cậu Bạc cũng thích cô, hai người mượn cơ hội này để quay về bên nhau không tốt sao?
Mặc dù tôi làm chuyện xấu, nhưng cũng không phải làm sai mà: Thẩm Thanh Ngọc cũng không kiên nhãn nữa: “Xin lỗi cô Trần, cô chẳng những làm chuyện xấu mà còn làm sai nữa”
“Cô cũng đừng sợ quá, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, cái chuyện giết người này tôi sẽ không làm đâu.
Nhưng ăn miếng thì trả miếng, đây là phong cách của tôi.”
‘Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì xòe tay về phía Phó Ngọc Lam ở một bên: “Thư ký Phó, đưa cho tôi.”
Phó Ngọc Lam ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nghe thấy câu này của Thẩm Thanh Ngọc, cô ấy vội lấy một chai thuốc nhỏ trong túi xách ra, sau đso đổ viên thuốc bên trong ra lòng bàn tay của Thẩm Thanh Ngọc.
“Thấy quen không, cô Trần?”
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy, sau đó xòe tay ra, đưa hai viên thuốc trong lòng bàn tay đến trước mặt Trần Nguyên Thảo.
Trần Nguyên Thảo nhìn viên thuốc quen thuộc, cô ta chỉ nhìn thoáng qua thôi đã biết là gì: “Cô Thẩm, đây… đây là thuốc cấm…”
“Tôi biết mà.”
‘Thẩm Thanh Ngọc cười: “Nhưng chẳng phải cô Trần đưa cho tôi thứ này sao?”
Vẻ mặt Trần Nguyên Thảo cứng lại, cô ta hiểu ý của Thẩm Thanh Ngọc.
Tối nay cô ta dám báo cảnh sát thì Thẩm Thanh Ngọc cũng dám báo cảnh sát. Thuốc tìm được ở chỗ cô ta, thứ Thẩm ‘Thanh Ngọc có là cái cớ và lý do để thoát thân, nhưng cô ta thì không dễ giải thích.
Cá chết lưới rách.
Vấn đề là con cá của cô ta chết rồi, còn tấm lưới của Thẩm Thanh Ngọc có lẽ cũng chỉ rách một chút mà thôi.
Trần Nguyên Thảo không phải kẻ ngốc, trong đầu cô ta suy đi tính lại, nhanh chóng biết sẽ lựa chọn thế nào.
Thẩm Thanh Ngọc đã dùng cách này để tính sổ với cô ta, Trần Nguyên Thảo cảm thấy không lõ, ít nhất uống rồi, qua đêm nay thôi là ổn.
“Cô Thẩm, có phải tôi uống thuốc này rồi cô sẽ bỏ qua cho tôi, sau này không truy cứu chuyện này nữa?”
‘Thẩm Thanh Ngọc ‘hừ một tiếng: “Xem ra cô Trần là một người thông minh.”
Nói xong, cô lại đưa thuốc trong tay đến gần trước mặt Trần Nguyên Thảo: “Này, cô Trần thông minh như vậy, chắc là không cần tôi sai người ra tay đâu nhỉ?”
Trần Nguyên Thảo vừa khóc xong, mặt vẫn còn nước mắt, lớp phấn son trên mặt vô cùng nhem nhuốc.
Cô ta cúi đầu, nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay Thẩm ‘Thanh Ngọc, cắn răng rồi đưa tay ra cầm lấy một viên, trực tiếp ném vào miệng mình: “Hi vọng cô Thẩm nói lời giữ lời.”
“Tất nhiên rồi, nhưng còn một viên nữa này cô Trần.”
Trần Nguyên Thảo vừa nuốt viên thuốc xuống thì nghe câu này của Thẩm Thanh Ngọc, cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm, tôi chỉ cho cô uống một viên…”
“Đúng vậy, nhưng tôi thích trả lại gấp đôi.”