THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 558

Có lẽ là vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt Phó Ngọc Hải còn chưa tỉnh táo, nhìn cô có chút khó hiểu.

Trong phòng truyền dịch chỉ còn lại có hai người bọn họ, mấy ngọn đèn đã tắt, trong phòng truyền dịch chỉ còn lại hai cái đèn tường, ánh đèn không quá sáng hắt lên gương mặt của Phó Ngọc Hải, càng hiện rõ ánh nhìn ngờ vực bên trong đôi mắt đào hoa kia.

Trong chốc lát, Phó Ngọc Hải dường như mới kịp nhận ra: “Em tỉnh rồi à?”

Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn xuống điện thoại của mình, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”

Phó Ngọc Hải nhìn cô cười: “Ngủ có ngon không?”

“Cũng tàm tạm.”

Làm sao có thể ngủ không ngon được, Phó Ngọc Hải đã làm một chiếc gối bằng người cho cô, còn làm máy sưởi nhân tạo cho cô, nếu không phải vì cơn khát bất chợt, Thẩm Thanh Ngọc cũng không biết khi nào mình sẽ tỉnh lại.

Nếu cô ngủ đến rạng sáng ngày hôm sau, phòng khám của bệnh viện bắt đầu mở cửa làm việc, thì cô thực sự không biết phải đối mặt với Phó Ngọc Hải như thế nào.

Thẩm Thanh Ngọc không muốn tiếp tục vấn đề nan giải này, cô cầm chiếc áo khoác vừa cởi ra vắt lên cổ tay, tay còn lại thì đặt lên trán Phó Ngọc Hải: “Hạ sốt chưa?”

Phó Ngọc Hải dựa vào ghế ngẩng đầu lên nhìn cô khẽ nhếch môi cười: “Hết sốt chưa?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn vào đôi mắt đào hoa kia, tim bỗng lệch một nhịp, cô nhanh chóng thu tay về: “Không nóng lắm, có muốn uống nước không?”

“Có.”

Giọng nói của Phó Ngọc Hải vẫn còn hơi khàn, nhưng giọng nói của anh dường như càng ngày càng trở nên êm dịu và trầm ấm.

Thẩm Thanh Ngọc liếc anh một cái: “Chờ một chút.”

Nói xong Thẩm Thanh Ngọc rót hai ly nước ấm, một ly cho Phó Ngọc Hải, một ly cho mình.

Khi hai người rời khỏi bệnh viện đã là 3 giờ rưỡi sáng, dù cho là thư ký của Phó Ngọc Hải hay thư ký của cô thì cũng không nên làm phiền vào lúc này.

Thẩm Thanh Ngọc không còn cách nào khác đành phải đưa Phó Ngọc Hải trở về căn hộ của mình: “Trong phòng ngủ cho khách có áo choàng tắm mới còn chưa dùng đến, anh đành chịu thiệt thòi một chút vậy.”

Trên người Phó Ngọc Hải vẫn còn nồng nặc mùi rượu, Thẩm Thanh Ngọc đoán rằng anh dự định tham gia tiệc tối xong thì sẽ đi tìm mình.

Mặc dù người ta nói rằng khi cảm lạnh hay sốt cao thì không nên tắm rửa, nhưng cô cảm thấy Phó Ngọc Hải sẽ không quan tâm đến điều này.

Phó Ngọc Hải dựa người vào cánh cửa nhìn cô: “Đã muộn rồi, em cũng nên đi ngủ đi, đêm nay vất vả cho em rồi, cô Thẩm.”

Thẩm Thanh Ngọc ngáp một cái: “Anh Phó không cần phải khách sáo, anh cũng giúp đỡ tôi không ít lần rồi.”

Cô nói rồi để lại một câu chúc ngủ ngon, sau đó quay người trở về phòng.

Nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc biến mất sau cánh cửa, Phó Ngọc Hải lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Dương Vũ Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc