Chương 452
Tất nhiên, thanh niên các con có suy nghĩ của mình, mẹ cũng chỉ đưa ra kiến nghị thôi.”
Bạc Minh Thành nhìn Tần Minh TÚ, nhớ đến những lời Bạc Vĩnh Cơ nói ban nãy.
Thực ra Tần Minh Tú cũng rất thảm, bước chân vào nhà họ Bạc bốn mươi năm, không giữ được chồng, bố chồng cũng không thích bà ấy.
Có đôi khi anh cũng không biết Tần Minh Tú kiên trì ở lại đây làm gì, nếu Tần Minh Tú có một nửa sự kiêu ngạo của Thẩm Thanh Ngọc, ít nhất cái lồng nhà họ Bạc này sẽ không khiến người ta ngạt thở đến vậy.
Tần Minh Tú đợi một lúc, thấy Bạc Minh Thành vẫn không lên tiếng, mặc dù anh không lên tiếng nhưng lại đang nhìn bà ấy.
Tần Minh Tú bị con trai mình nhìn, không hiểu sao lại thất chột dạ, hơi lúng túng cười nói: “Minh Thành, mẹ chỉ muốn làm con vui.”
“Vậy bao năm qua ở nhà họ Bạc mẹ có vui không?”
Tần Minh Tú không ngờ Bạc Minh Thành lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, bà ấy sững người, nhớ đến những lời Bạc Vĩnh Cơ nói ban nãy, sắc mặt tái nhợt: “Minh Thành, ông nội con…”
“Thay vì lo lắng cho chuyện của con và Thẩm Thanh Ngọc, chi bằng mẹ nghĩ đến người phụ nữ ở bên ngoài của Bạc Nhật Nhã đi. Nếu sinh con trai, mẹ còn có thể yên ổn sống trong nhà họ Bạc nữa hay không?”
Bạc Minh Thành không muốn quan tâm đến chuyện của Tần Minh Tú và Bạc Nhật Nhã, tất nhiên anh cũng không muốn Tần Minh Tú lo chuyện của anh.
Đương nhiên, là con trai, điều anh càng hi vọng hơn đó là Tần Minh Tú có thể có khí phách một lần.
Cho dù nhà họ Tần sa sút, thuyền rách thì vẫn còn ba cân sắt, năm đó của hồi môn của Tần Minh Tú rất nhiều, mấy năm qua bà ấy sống giản dị, bây giờ còn lễ phật. Rời nhà họ Bạc cũng vẫn sống tốt được, cớ gì còn ở nhà họ Bạc để chịu tội chứ.
Song, Tần Minh Tú lại không nghĩ như vậy, bà ấy nghe những lời Bạc Minh Thành nói, chỉ cảm thấy con trai đang chê bà ấy vô dụng.
Sắc mặt Tần Minh Tú lập tức trắng bệch, bà ấy cúi đầu, không dám nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, là mẹ vô dụng.”
Bạc Minh Thành khinh thường nhất là dáng vẻ này của Tần Minh Tú, anh cũng không biết tại sao, đường đưỡng là cô chủ nhà họ Tần, sao lại biến thành thế này. Cho dù là Bạc Minh Tâm thì tính cách vẫn đỡ hơn cái tính này của Tần Minh Tú nhiều.
Bạc Minh Thành cảm thấy đau đầu: “Mẹ đừng hiểu lầm, con không có ý gì cả, con chỉ cảm thấy mẹ ở nhà họ Bạc nhiều năm như vậy, bây giờ cũng đã nhiều tuổi rồi, không cần phải tiếp tục ở đây nữa.”
Đây là lần đầu tiên Tần Minh Tú nghe thấy Bạc Minh Thành nói với bà ấy những lời quan tâm thế này, mặt Tần Minh Tú bỗng đỏ lên: “Minh Thành, không cần lo cho mẹ, mẹ sống rất tốt.”
Trái tim bà ấy sớm đã chết rồi, bây giờ chỉ cần con trai con gái sống tốt là được rồi.
Bạc Minh Thành biết Tần Minh Tú cố chấp nên cũng lười nói thêm: “Mẹ giữ gìn sức khỏe, chuyện của con con sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Được, vậy con có thời gian thì về nhà ăn cơm.”
“Vâng.”
Bạc Minh Thành đáp lại rồi xoay người rời đi.
Cho dù anh có thời gian thì anh cũng không muốn về nhiều.
Không phải không muốn gặp Tần Minh Tú, chỉ là không muốn về cái lồng này nữa.