Chương 607
Trần Ánh Nguyệt không thèm tin lời cô: “Cuộc sống về đêm của cậu rất phong phú mà, tớ nghe nói mấy hôm trước Phó Ngọc Hải đã ngủ lại chung cư của cậu.”
Lời Trần Ánh Nguyệt ẩn chứa mập mờ ám muội, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc không khỏi đỏ ửng lên, nhưng lại không thể hiện ra nét mặt, vẫn bình tĩnh thong thả: “Đúng lúc có chút việc mà thôi.”
Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nhíu mày: “Cậu đoán tớ tin hay không?”
Phía trước là đèn đỏ, Thẩm Thanh Ngọc dừng xe, nghiêng đầu nhìn Trần Ánh Nguyệt, nhướng khuôn mặt xinh đẹp, nói: “Cậu có tin hay không thì cũng là thật.”.
Truyện đề cử: Vợ Ngọt
“Cậu cứ mạnh miệng đi!”
Trần Ánh Nguyệt biết Thẩm Thanh Ngọc sẽ không thừa nhận, nên không hỏi nữa, nhìn thoáng qua con đường phía trước, cảm thấy có hơi quen thuộc: “Đang đi đâu vậy?”
Thẩm Thanh Ngọc mím môi mỉm cười: “Hội sở Minh Nguyệt, không phải cậu có thẻ hội viên sao?”
Đột nhiên Trần Ánh Nguyệt đã hiểu tại sao Thẩm Thanh Ngọc gọi mình đến, thật ra là đang nhắm vào thẻ hội viên của cô ấy.
Hội sở Minh Nguyệt này là nơi các cô chủ nhà giàu ở Lâm Thành thích tới nhất, có lẽ bởi vì bên trong rất hay gặp được những ngươi đàn ông có gia cảnh giàu có.
Trần Ánh Nguyệt là khách quen của hội sở Minh Nguyệt, đương nhiên không phải bởi vì cô ấy muốn đi câu con rùa vàng, mà chủ yếu là vì vừa mắt một nhân viên phục vụ trong hội sở Minh Nguyệt, nửa năm qua chỉ cần rảnh rỗi là sẽ chạy tới đó, không chỉ vậy mà cô ấy còn làm cả thẻ hội viên.
Thẻ hội viên hội sở Minh Nguyệt không dễ lấy, có tiền không mua được, nửa năm ít nhất phải tới mười lần, mỗi lần tiêu pha không dưới mười mười vạn.
Không thể không nói Trần Ánh Nguyệt theo đuổi một người đàn ông đúng là không dễ dàng, nhưng mà người đó như cục xương cứng, khó gặm.
Thẩm Thanh Ngọc rất ít khi đi hội sở Minh Nguyệt, tổng cộng chỉ đi ba bốn lần, lần nào cũng để bàn chuyện hợp tác.
Tối hôm nay cô muốn đến hội sở Minh Nguyệt bắt người, cần phải có thẻ hội viên mới tiện tìm.
Trần Ánh Nguyệt nghe thấy ý trêu ghẹo trong lời Thẩm Thanh Ngọc, chột dạ lảng sang chuyện khác: “Đột nhiên cậu đến hội sở Minh Nguyệt làm gì?”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhíu mày: “Tìm người.”
“Tìm ai thế?”
Trần Ánh Nguyệt thấy hơi tò mò.
“Hạ Tú Trinh.”
Trần Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày: “Đây không phải chị em tốt của Bạc Minh Tâm sao, cậu tìm cô ta làm gì?”
Thẩm Thanh Ngọc hừ hừ: “Cô ta coi tớ như mũi tên, cậu nói tớ tìm cô ta làm gì?”
“Hạ Tú Trinh làm cái gì hả?”
“Cũng không làm gì, chỉ là mượn tay của tôi xử lý Bạc Minh Tâm thôi.”
Trần Ánh Nguyệt ngẩn ra một chút: “Ý của cậu là chuyện Bạc Minh Tâm tỏ tình với anh họ tớ là do cô ta lan truyền?