THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 541

Nam nữ quá chênh lệch nhau, Thẩm Thanh Ngọc bị tay anh ta giữ rất chặt, không vùng ra được, chỉ đành ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói đúng, tôi đúng là yêu anh mười một năm, tôi không phủ nhận.”

Cô nói, ngừng một chút, cố gắng đè nén cảm xúc sắp tan vỡ của mình: “Nhưng bây giờ tôi không yêu anh nữa, cũng là thật.”

Cô chưa từng khó xử như vậy, tâm trạng thích anh ta bao năm đều ở trong điện thoại đó.

Một người phụ nữ có bao nhiêu mười một năm?

Từ mười lăm tuổi đến hai mươi sáu tuổi, từ non trẻ đến trưởng thành, từ cố chấp đến buông tay.

Đắng cay khi yêu thầm, khát vọng kết hôn, cuối cùng đến tuyệt vọng li hôn.

Cô không còn yêu anh ta, cũng là thật.

Thẩm Thanh Ngọc nói rất bình tĩnh, sắc mặt Bạc Minh Thành khó coi vô cùng: “Tôi không tin.”

Anh ta ta nhìn cô, lần đầu tiên nói chuyện mà giọng mang theo vài phần cảm xúc.

Không biết Bạc Minh Thành đứng ở đó bao lâu, điện thoại trong túi vang lên anh ta mới quay về thực tại.

Cảm xúc trong mắt chưa kịp thu về, khi cúi đầu vẫn còn vài phần đau đớn kìm nén.

Điện thoại trong túi vẫn vang vẫn run, Bạc Minh Thành chỉ thấy phiền phức.

Anh ta không muốn bắt máy, nhưng là Bách Gia Tính gọi đến.

Bạc Minh Thành nhìn màn hình hiển thị, lúc sau anh ta mới bắt máy, mắt cúi xuống thu lại tất cả cảm xúc, khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, vừa quay người rời đi vừa bắt điện thoại: “Thư ký Bách?”

“Cậu hai, ông cụ muốn gặp cậu.”

Tại sao ông cụ Bạc muốn gặp anh ta, Bạc Minh Thành biết rõ.

“Tôi biết rồi.”

Anh ta đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Thẩm Quốc Vinh lên tiếng, trên mạng vừa đăng tải, cả giới đều nháo nhào cả lên, nhà họ Bạc lại trở thành câu chuyện cười sau giờ rảnh rỗi.

Khi Bách Gia Tính nhìn thấy tin tức, theo bản năng giấu tin này đi.

Nhưng y tá của bệnh viện lại lỡ miệng, Bách Gia Tính phòng được người khác, không phòng được người của bệnh viện.

Qua một đêm, ông cụ Bạc đã bình tĩnh hơn rất nhiều, ăn xong bữa sáng còn biết bảo Bách Gia Tính chuẩn bị xuất viện.

Chỉ trong khoảng thời gian Bách Gia Tính đi làm thủ tục, quay về thấy ông cụ Bạc lạnh mặt ngồi trên giường bệnh.

Thấy ông ta về, ông cụ Bạc giơ tay vứt cây gậy trên tay cho ông ta: “Bách Gia Tính, gan ông lớn rồi, bây giờ còn biết giấu tôi nữa!”

Bách Gia Tính vừa nghe đã biết ông cụ Bạc đã biết, ông ta cũng không cần biện bạch: “Ông cụ, đêm qua ông mới vào phòng cấp cứu, bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi.”

“Nghỉ ngơi? Bây giờ tình hình này, ông cảm thấy tôi còn nghỉ ngơi được hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc