Nhưng hôm nay, anh ta lại hoàn toàn không dám nói gì.
Nhìn thoáng qua cửa kính giá sách bị ném vỡ kia, Châu Du Dân khẽ mím môi, xoay người liền rời khỏi văn phòng.
Lúc nãy Lâm Nam Vũ cũng nghe thấy tiếng động bên trong, Châu Du Dân vội vã đi vào, cửa văn phòng cũng không đóng lại, anh ta định đi tới đóng cửa giúp, không ngờ Bạc Minh Thành lại đột nhiên hành động như vậy, Lâm Nam Vũ sợ tới mức tay cũng khe khẽ run lên.
Sắc mặt của Châu Du Dân cũng không tốt hơn là bao, thật ra không phải anh ta tức giận Bạc Minh Thành, anh chỉ bị hành động bộc phát vừa rồi kia của Bạc Minh Thành dọa sợ mà thôi.
Quen biết Bạc Minh Thành nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta mới thấy Bạc Minh Thành nổi giận lớn tới như vậy.
Bạc Minh Thành là người tính tình lạnh nhạt, tuy rằng tính tình của anh ta đúng là không quá tốt, nhưng số lần thật sự phát giận cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhìn thấy Lâm Nam Vũ, lúc này Châu Du Dân mới lấy lại tinh thần, muốn nói gì đó với Lâm Nam Vũ, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn đành thôi.
Tình hình hiện giờ của Bạc Minh Thành, dù có là lão Thiên Vương tới, thì anh ta cũng sẽ nổi giận mà thôi.
Bỏ đi, vẫn nên chờ anh ta tự bình tĩnh lại thì hơn.
Dù gì Bạc Minh Thành kiêu ngạo nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị một người con gái chơi thành thế này, đây đúng là cần một sức mạnh tâm lý chịu đựng rất lớn.
Lâm Nam Vũ thấy Châu Du Dân rời đi, vội vàng nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành ở trong văn phòng, anh ta ngồi ở chỗ đó, không rên một tiếng, vẫn không nhúc nhích, mặt mày trầm xuống, nhưng quanh thân đều là hơi thở u ám.
Lâm Nam Vũ chỉ nhìn thoáng qua đã thấy sợ, thật cẩn thận mà đóng cửa lại.
Văn phòng chỉ còn lại một mình Bạc Minh Thành, anh ta cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, không động đậy.
Tối qua anh ta lái xe đến dưới lầu chung cư của Thẩm Thanh Ngọc, vốn muốn hỏi cô có phải là bị Lâm Mai Chi hãm hại hay không.
Nhưng mà xe dừng ở dưới lầu nhà cô, anh ta lại không có can đảm đi lên.
Anh ta ngồi ở trong xe, ngồi suốt tận năm tiếng, từ đêm khuya ngồi tới hừng đông, thuốc hút từ điếu nọ đến điếu kia.
Nicotine khiến cho anh ta tỉnh táo mà cũng khiến cho anh ta u mê, trong năm tiếng ấy, thật ra anh ta đã đoán được, đây là do Thẩm Thanh Ngọc cố tình dựng nên.
Cô đã nói, cô muốn trả thù anh ta.
Nhưng mà anh ta nghĩ không ra, rõ ràng cô yêu anh ta như vậy, vì sao còn muốn làm như thế?
Bạc Minh Thành không nghĩ ra, đến cùng là giai đoạn nào xảy ra vấn đề.
Anh ta hút thuốc, xem hơn hai trăm tin nhắn kia trong trong điện thoại hết lần này đến lần khác.
Anh ta tin rằng Thẩm Thanh Ngọc yêu anh ta.
Nhưng mà buổi sáng hôm nay, giống như cả thế giới đều đang nhắc nhở và nói với anh ta, Thẩm Thanh Ngọc không yêu anh ta.
Lâm Nam Vũ, rồi cả Châu Du Dân.
Anh ta không tin, tình cảm mười một năm, sao có thể nói không có là không có.
Anh ta thà tin rằng, Thẩm Thanh Ngọc chỉ là đang cáu kỉnh, cô chỉ đang giận dỗi mà thôi.
Nhưng mà sự thật lại luôn rất tàn nhẫn, sau khi sắp xếp tất cả mọi chuyện lại với nhau, lần lượt nhìn kỹ lại, đáp án luôn khiến cho người ta không muốn chấp nhận.
Lúc trước Thẩm Thanh Ngọc rất yêu anh ta, nhưng cô bây giờ, đã không còn yêu anh ta nữa.
Sự nhận thức này khiến cho anh ta đau khổ và hoảng hốt, anh ta phát hiện mình không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
Nhưng mà đối với Thẩm Thanh Ngọc mà nói, chuyện lúc sáng ngày hôm nay, rõ ràng sẽ là khởi đầu cho tâm trạng tốt đẹp cả một ngày của cô.
Dĩ nhiên, tâm trạng tốt đẹp này đã hoàn toàn bị phá tan vào lúc nhìn thấy Bạc Minh Thành.
Nhưng Thẩm Thanh Ngọc rất nhanh đã điều chỉnh lại, bây giờ mà nói, người khó nhất không phải là cô, người thất bại nhất cũng không phải là cô.
Cô cười một tiếng, chủ động đi tới trước mặt Bạc Minh Thành: “Buổi sáng tốt lành nha cậu Bạc, vừa mới tân hôn, sao lại không ở trong nhà ở bên cô Bạc vậy?”.