Chương 467
“Có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao trên mạng lại bỗng dưng có người nói đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc là của Bạc Minh Thành? Chi Chi, chẳng lẽ đứa con trong bụng Thẩm Thanh Ngọc thật sự là của Bạc Minh Thành?”
“Chị đừng sốt ruột, bây giờ trên mạng cũng toàn đồn chuyện không có căn cứ thôi, Thẩm Thanh Ngọc mang thai con của ai, kiểu gì cũng phải đợi cô ta mang thai mười tháng sinh ra rồi xét nghiệm DNA mới biết được! Chúng ta tìm người khăng khăng nói là của Phó Ngọc Hải, chỉ cần dư luận làm lớn chuyện, cho dù là của anh Minh Thành thì ông cụ Bạc cũng sẽ không để Thẩm Thanh Ngọc bước vào cửa nhà họ Bạc!”
“Em nói đúng lắm! Vậy chị lập tức tìm người đi làm chuyện này!”
Chỉ là một đoạn ghi âm hơn mười giây nhưng giọng nói vô cùng rõ ràng, nghe xong là biết ngay người đó là ai.
Thẩm Thanh Ngọc nghe xong không khỏi chậc một tiếng: “Cậu lấy ở đâu ra vậy?”
Trần Ánh Nguyệt đắc ý nhướng mày: “Không ngờ tới phải không Tiểu Ngũ, hôm nay lúc tớ ăn cơm thì nhìn thấy hai chị em này xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, tớ vốn định tìm một cơ hội để chỉnh bọn họ, không ngờ lại bị tớ nghe thấy những lời này, tớ bèn vội vàng dùng điện thoại ghi lại luôn!”
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay sờ soạng đầu cô ấy giống như sờ chó con: “Cậu giỏi ghê, Trần Ánh Nguyệt!”
Trần Ánh Nguyệt bĩu môi một cái, có chút bất mãn: “Cậu sờ chó à?”
Thẩm Thanh Ngọc hừm một tiếng: “Cậu muốn thừa nhận bản thân là chó, tớ cũng hết cách.”
Trần Ánh Nguyệt nói không lại Thẩm Thanh Ngọc, đành phải nói sang chuyện khác: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa! Tớ cảm thấy chuyện trên mạng lần này hơn phân nửa là do hai chị em Lâm Mai Chi này làm!”
Hiếm khi Thẩm Thanh Ngọc tán thành: “Đúng là ít khi thấy cậu thông minh như vậy.”
Trần Ánh Nguyệt lại bị khịa ngầm là ngốc, vô cùng ấm ức và bất mãn: “… Cậu không thể đối xử tốt với tớ một chút được à, Tiểu Ngũ?”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng, cầm lấy một quả dâu tây: “Được rồi, đối xử tốt với cậu một chút, nào, há miệng.”
Trần Ánh Nguyệt há miệng trong vô thức, vừa cắm dâu tây vào trong miệng đã nghe thấy Thẩm Thanh Ngọc nói: “Thật ngoan.”
“…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thật sự không coi cô ấy là người!
Thôi bỏ đi, ai bảo đây chính là bạn thân của cô ấy chứ?
Trần Ánh Nguyệt thở khẽ một hơi, quyết định không so đo: “Tiểu Ngũ, vậy cậu định đối phó với hai con ả hèn hạ này như thế nào?”
Thẩm Thanh Ngọc nuốt dâu tây trong miệng xuống, cầm lấy điện thoại của Trần Ánh Nguyệt: “Vẫn chưa nghĩ ra. Tớ gửi đoạn ghi âm đến hòm thư của tớ.”
Trần Ánh Nguyệt khẽ gật đầu: “Hai ả Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương này thật buồn nôn, trước đây Lâm Mai Phương giả vờ mập mờ với Bạc Minh Thành khiến cậu khó xử, Lâm Mai Chi này lại là một đóa sen trắng, chuyện lần này còn ầm ĩ lớn như vậy, đã hủy mất bảy tám phần danh tiếng của cậu rồi, tớ cảm thấy kiểu gì cũng phải khiến bọn họ nếm thử cảm giác này chứ nhỉ?”
Thẩm Thanh Ngọc cười nói: “Yên tâm, người đụng đến tớ, tớ sẽ không tha cho một ai.”
Lâm Mai Phương và Lâm Mai Chi cũng được, ông già nhà họ Bạc kia cũng được, cô đều sẽ tính toán với bọn họ từng chút một.