THỪA KẾ NGHÌN TỶ SAU LY HÔN

Chương 420

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Cậu vào trong đi, tớ về đến nhà sẽ nói với cậu.”

Trần Ánh Nguyệt muốn nói không cần, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt lườm Bạc Minh Thành rồi cuối cùng vẫn nghe lời Thẩm Thanh Ngọc, xoay người đi vào trong.

Ở cửa quán bar xe cộ qua lại, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

“Tôi uống rượu, không thể lái xe.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, nói thẳng.

“Ùm tôi lái”

Bạc Minh Thành đáp một tiếng: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Thấy anh đưa tay ra, Thẩm Thanh Ngọc hơi sững sờ, nhớ lại vài chuyện xưa.

Nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn: “Đi xe anh đi.”

Bạc Minh Thành nhìn cô: “Được.”

Thẩm Thanh Ngọc đi theo Bạc Minh Thành lên xe, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh.

Lúc này, men rượu của hai chén “Nhân Gian Vô Thượng” dần xông lên, Thẩm Thanh Ngọc thấy mặt mình ngày càng nóng.

Cô nhìn cảnh đêm vụt nhanh qua cửa kính xe một lúc: “Anh có phiền nếu tôi hạ cửa kính xuống không?”

Trong xe bật máy lạnh nên các cửa đều được đóng kín.

Bạc Minh Thành liếc cô một cái: “Không phiền.”

Kể từ sau khi kết hôn rồi ly hôn cho đến hiện tại, hiếm khi hai người chung sống hòa bình như vậy.

Thẩm Thanh Ngọc ấn nút để cửa kính hạ xuống một nửa, không khí nóng nực bên ngoài tương phản hoàn toàn với cái lạnh bên trong xe.

Cửa kính vừa mở ra, gió bên ngoài ùa vào, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng nóng nực.

Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy gió tự nhiên dễ chịu hơn.

Ban đêm, gió thổi mạnh, cửa sổ xe mở ra, gió đêm thổi vào mặt Thẩm Thanh Ngọc, cả người cô trở nên thanh tỉnh.

Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Đi đâu?”

Thẩm Thanh Ngọc cúi xuống nhìn giờ, cũng không còn sớm nữa, đã gần mười giờ.

Lúc này, lấy quan hệ của hai người họ thì không thích hợp để tìm một chỗ ngồi xuống vừa ăn vừa tán gẫu.

Nhưng trong vòng một giây, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đưa ra lựa chọn: “Đến công viên Việt Giang.”

Công viên Việt Giang, buổi tối vẫn còn nhiều người đi tản bộ, ở nơi công cộng, cho dù có bị chụp ảnh lại thì còn tốt hơn là hai người xuất hiện cùng nhau ở khách sạn.

“Được.”

Bạc Minh Thành đáp lại, Thẩm Thanh Ngọc không nói nữa, anh cũng không chủ động mở miệng.

Từ trước đến nay Bạc Minh Thành không phải người chủ động tìm đề tài, mặc dù lúc này anh rất muốn nói gì đó nhưng nhìn qua gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc, anh lại không biết nên nói gì.

Chẳng lẽ phải giống như Bạc Vĩnh Cơ nói, nói với Thẩm Thanh Ngọc rằng anh thích cô, tỏ tình với Thẩm Thanh Ngọc sao?

Bình luận

Truyện đang đọc