Ông cụ Bạc không ngờ sáng sớm đã phải tốn nhiều nước bọt như vậy, Thẩm Quốc Vinh quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói có đúng một câu: "Tôi chỉ muốn Thẩm Thanh Ngọc được hạnh phúc, con bé thích làm gì thì làm.
"
Khi nghe câu này của Thẩm Quốc Vinh đến lần thứ ba, sự kiên nhẫn của ông cụ Bạc bay sạch: "Tổng giám đốc Thẩm đúng là một người cha tốt! Tổng giám đốc Thẩm bận chăm công nghìn việc, tôi chỉ là một lão già nhàn rỗi, thôi không quấy rầy ông nữa.
"
Nói trở mặt là trở mặt, vừa nói xong, Bạc Vinh Cơ lập tức cúp điện thoại.
Ông cụ Bạc không muốn gây hấn, xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy mà Thẩm Quốc Vinh vẫn chẳng hề bận tâm.
Nhà họ Thẩm không quan tâm đến mặt mũi đến vậy sao?
Chẳng lẽ họ không biết người trong giới đang nói gì về Thẩm Thanh Ngọc?
Họ đều nói Thẩm Thanh Ngọc không có lòng tự trọng, lúc đầu khăng khăng đòi ly hôn, hiện tại lại dùng đứa bé để uy hiếp Bạc Minh Thành tái hôn với mình?
Dư luận đang đi theo chiều hướng đó, nhưng Thẩm Quốc Vinh lại nói Thẩm Thanh Ngọc thích là được!
Hừ, ông ta không biết Thẩm Quốc Vinh lại là một người cha giàu tình thương như thế đấy!
Ông cụ Bạc giận tái mặt, mới sáng ra đã bị Thẩm Quốc Vinh nhét cục tức vào ngực.
Ông ta tức giận đến mức hất tung cả bàn cờ vây bên cạnh.
Thấy vậy, Bách Gia Tính đứng bên không dám nói gì.
Thật ra Bách Gia Tính đã đoán trước được kết quả, ông cụ Bạc vốn quen tính toán người khác, nghĩ Thẩm Quốc Vinh cùng một loại người như mình, cho rằng nhà họ Thẩm cũng giống như ông ta vậy, rất coi trọng danh tiếng và lợi ích.
Nhưng điều Thẩm Quốc Vinh quan tâm nhất chính là đứa con gái Thẩm Thanh Ngọc, còn những chuyện liên tiếp xảy ra gần đây, Thẩm Quốc Vinh cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ nghi ngờ.
Huống chi, mấy tháng nay ông cụ Bạc quá chủ động, quá ân cần cầu thân, chuyện không hợp với lẽ thường như vậy, nếu đặt vào một gia đình bình thường hẳn là sẽ ôm mộng ước thăng quan tiến chức, nhưng đặt vào nhà họ Thẩm thì họ chẳng cần bất cứ thứ gì từ nhà họ Bạc, không cần gì thì đương nhiên sẽ tỉnh táo hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, Bách Gia Tính không dám nói những lời này với Bạc Vĩnh Cơ.
Dù đã đi theo ông cụ Bạc được hơn hai mươi năm nhưng đôi khi ông cụ Bạc sẽ không lắng nghe ý kiến của người khác, giống như lần này.
Vì vậy, Bác Gia Tính chỉ làm tốt bổn phận của mình, im lặng quan sát từ bên cạnh, đảm bảo ông cụ Bạc không bị thương hay gặp phải bất kỳ tai nạn nào là được.
Ông cụ Bạc trút giận xong thì bình tĩnh lại rất nhiều: "Phía Thẩm Quốc Vinh không được, vậy chuyển sang Thẩm Thanh Ngọc vậy!"
Nghe được lời ông cụ Bạc, sắc mặt Bách Gia Tính hơi thay đổi: "Ông chủ, chuyện này, nếu để cậu hai biết được, liệu có! "
Lúc này, ông cụ Bạc không muốn nghe những lời này, câu nói của Bách Gia Tính khiến ông ta cảm thấy khó chịu.
Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Bách Gia Tính: "Giờ tôi đang xin vợ cho nó, nó có biết thì đã làm sao?
Chẳng lẽ nó thực sự không cần một xu từ nhà họ Bạc?
Chỉ cần nó còn ở nhà họ Bạc này một ngày, nó phải cưới bằng được Thẩm Thanh Ngọc về! Bây giờ nó không tự mình cố gắng, vậy tôi sẽ cố gắng thay nó, nó còn dám nói tôi cái gì?"
Khi còn trẻ, Bạc Vĩnh Cơ rất chuyên quyền, độc đoán, bây giờ đã luống tuổi, cái sự "độc đoán" lại càng trở nên nghiêm trọng.
Bách Gia Tính hơi hé môi: "Ông chủ nói đúng.
"
Bạc Vĩnh Cơ lúc này mới nói chậm lại, bất mãn nhìn về phía Bách Gia Tính: "Vậy ông còn không mau chuẩn bị xe đi, đứng ngẩn ra ở đấy làm gì thế?"
"Vâng, ông chủ.
".
Cập nhật truyện nhanh tại || ТгumTruу eЛ.
VN ||
Bách Gia Tính không dám nói thêm nữa, trả lời xong thì xoay người xuống lầu, bảo tài xế chuẩn bị xe đi Vạn Tượng.
Thật ra, ông ta vốn dĩ muốn nhắc Bạc Vĩnh Cơ rằng Thẩm Thanh Ngọc chưa chắc đã đồng ý gặp ông cụ Bạc.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Bạc Vĩnh Cơ vừa rồi, Bách Gia Tính cảm thấy nếu mình còn nói thêm một câu nữa, ông ta sẽ đuổi mình ra khỏi nhà họ Bạc ngay lập tức.
Thôi quên đi, cứ để ông cụ Bạc ăn hành một lần cũng tốt.
.