TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 145 Lên lưng cọp khó xuống

Tác giả: Trì Đường

Edit: Meo_mup

Nó chỉ là một linh hồn chưa đến năm tuổi, cứ như vậy ngày qua ngày khi ở Thâm Quyến lúc ở Mộ Thành. Cứ thế khổ sở khóc ở ven đường, mãi cho đến khi gặp chú quỷ mập ngày hôm qua.

Chú quỷ mập có nói với nó rằng có chị Sở Niệm có thể giúp nó, nên tối nay nó mới tới đây chờ.

Cách tìm thì rất đơn giản, Tề Dương Dương chỉ cần thấy xe thì nhào tới. Xe nào dừng lại thì người ngồi trên xe chính là người mà nó cần tìm.

Nghe xong những lời này, Sở Niệm thật sự bắt đầu bội phục quỷ Mập rồi. Cô không thể nào nghĩ ra tên kia vậy mà trong đầu biết được lịch sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cùng các thói quen của cô.

Xem ra, phải tìm thời gian ngồi nói chuyện cùng gã rồi.

“Sở tỷ tỷ, chị đồng ý giúp Dương Dương không?” Tề Dương Dương ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nó lau nước mắt, dáng vẻ đáng thương ngước nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm thở dài, cô thật sự mong muốn cho cả nhà Tề Dương Dương được gặp nhau. Nhưng mà…

“Dương Dương, chuyện như vậy, chị thực sự không có cách.”

“Vì sao lại không có cách? Chị vừa rồi đã đáp ứng Dương Dương, nói có thể giúp được thì sẽ giúp Dương Dương. Ba em ở trong lò gạch chui kia sắp chết rồi, nếu còn không có ai đi cứu ông, mẹ em biết phải làm sao bây giờ… hu hu”

Tề Dương Dương òa khóc làm Sở Niệm trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng cô biết rõ ràng, chuyện này cho dù mình có lòng muốn giúp nhưng cũng không có cách nào.

Bản thân cô chỉ là một sinh viên bình thường, hơn nữa hiện tại những xã hội đen này nọ phần lớn đều là người có quan hệ với quan chức chính phủ. Muốn cứu người từ trong tay đám người đó, thực sự là khó càng thêm khó.

Gửi các bạn copy truyện: chẳng lẽ các bạn không biết để nguồn gacsach và tên của editor được à??? copy nhanh vậy mà sao không để nguồn, coi như cám ơn người ta một tiếng?

Làm cho tốt, thì có thể còn có thể toàn thân mà rút lui. Nếu làm không tốt… đừng nói là cha của Tề Dương Dương, mà chính bản thân mình cũng có khả năng bị bắt lại.

Miệng của quan có gang có thép, từ xưa tới giờ dân đen làm sao có thể chống lại.

Tề Dương Dương trước mặt khóc càng to, Sở Niệm hoàn toàn không có cách nào. Quay đầu nhìn lại Thương Sùng đứng cách đó không xa đang nhìn mình, cô nói với Tề Dương Dương. “Dương Dương, em đừng khóc. Chị sẽ hết sức nghĩ cách giúp em. Giờ mình sẽ đi xem mẹ em trước, chờ chị nghĩ ra cách rồi thì sẽ kêu chú quỷ mập đi tìm em nha.”

“Chị Sở ơi, chị là đồng ý giúp đỡ Dương Dương đúng không?” Tề Dương Dương nghẹn ngào, cả người đều run rẩy.

Sở Niệm chớp mắt, nhìn Tề Dương Dương cả buổi mà không thốt nên lời.

Cô thừa nhận, cô không có cách nào nói với đứa bé đáng thương này rằng, cô không có cách nào xử lý việc của cha nó. Cô càng không có cách nào đáp ứng nó, rồi đến lúc không làm được, lại càng làm cho nó khóc thêm.

Nhìn Tề Dương Dương trước mặt đem mình coi như cọng rơm cứu mạng, trong lòng Sở Niệm thật buồn rầu.

Lúc này Thương Sùng đi tới phía sau cô, an ủi ôm lấy bờ vai Sở Niệm. Sau đó ngồi xổm xuống.

“Anh trai ơi…” Tề Dương Dương kéo kéo vạt áo, sợ sệt e ngại nhìn Thương Sùng.

Thương Sùng bặm môi, “Dương Dương thật ngoan.” Nghiêng đầu, nhìn chăm chăm về phía Sở Niệm, hắn nhìn Tề Dương Dương nói. “Dương Dương em yên tâm, chị Sở sẽ giúp em cứu ba em về. Giống như chị mới nói với em, chờ thêm hai ngày nữa, sẽ kêu chú quỷ mập đi tìm em nha.”

“…”

Sở Niệm ngây người, không rõ Thương Sùng muốn làm gì.

Tề Dương Dương chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn Sở Niệm đang im lặng. “Anh trai sẽ không lừa Dương Dương đúng không?”

“Đương nhiên là không.” Thương Sùng cười tươi như thiên sứ, giơ tay nhu hòa xoa đầu tóc bị gió thổi loạn của Tề Dương Dương.

“Dương Dương nếu không tin có thể hỏi chị Sở Niệm.”

Sở Niệm buồn bực, chẳng lẽ cô nói rằng mình không có nói gì hết sao?

Gửi các bạn copy truyện: chẳng lẽ các bạn không biết để nguồn gacsach và tên của editor được à??? copy nhanh vậy mà sao không để nguồn, coi như cám ơn người ta một tiếng?

Ngước mắt nhìn khuôn mặt đang đầy kỳ vọng nhìn mình của Tề Dương Dương, Sở Niệm nhiệt tình đá chân Thương Sùng.

Tự tiện cho bản thân làm chủ, còn đem nàng thảy lên lưng cọp khó bề leo xuống.

Chiêu này quả thực quá tuyệt!

Khẽ nhếch khóe miệng cứng đờ, Sở Niệm cố gắng nở nụ cười với Dương Dương.

Cô khẽ gật đầu, sau đó khuyên nó rời đi.

Có được đáp ứng, Tề Dương Dương cuối cùng cũng nở nụ cười, trong lòng đầy cảm kích hướng Thương Sùng và Sở Niệm khẽ cúi người, xoay người biến mất ngay tại chỗ.

Cảm giác người bên cạnh có điều cần nói, Sở Niệm trầm mặt đứng dậy. “Muốn nói gì thì lên xe rồi nói.”

Thươn Sùng nhún vai, đi theo Sở Niệm về xe,

Hai người vừa ngồi xuống, Sở Niệm đã mở miệng. Cô nhướng mày, cả người tràn đầy vẻ tức giận.

“Anh tại sao phải đáp ứng Tề Dương Dương, anh biết rõ là căn bản việc của ba nó vốn thường dân như chúng ta không thể nào can thiệp.”

Thương Sùng nhìn cô. “Thì sao nào? Em cũng mềm lòng mà không phải sao?”

Đọc trên gacsach nhanh nhất nhé các bạn ơi!

“Mềm lòng thì mềm lòng, nhưng việc này và việc đáp ứng giúp đỡ là hai việc khác nhau. Nếu Tề Dương Dương nhờ em tìm về linh hồn cha nó thì em không nói làm gì. Nhưng mà chính là không giống nhau, nó muốn chúng ta tìm một người sống, hơn nữa anh cũng biết rõ rằng nơi đó tới cảnh sát còn không can thiệp được, thì mình có cách gì mà giúp chứ?”

Lò gạch chui sở dĩ có thể cả gan làm loạn mà tồn tại, chính là vì sau lưng có người che chở, điều này thật đáng chê trách! Thời buổi này cảnh sát không phải ngu ngốc, mỗi năm đều mất tích vài người, bọn họ không lý gì mà một chút manh mối cũng tìm không thấy.

Điều tra dở chừng và không thèm điều tra, đó chính là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Sở Niệm không cần phải động não đi hỏi này nọ cũng có thể rõ ràng minh bạch nội tình bên trong đến tột cùng là như thế nào.

Một tay che trời, chính là bất lực như vậy. Mặc kệ trong lòng có oán hận đến bao nhiêu thì cũng không thể nào thay đổi được hiện thực xấu xa này của xã hội!

Tề Dương Dương tin tưởng mình sẽ cứu được cha nó, nhưng bản thân Sở Niệm rất rõ ràng, cô không có khả năng làm được việc nay. Người khác đều làm không được, một người không quyền không thế như Sở Niệm cô đây thì có thể thay đổi được điều gì?

Thương Sùng cầm tay cô, giúp cô bình phục cảm xúc một chút. Hắn có thể cảm nhận được trong lòng cô tràn đầy mâu thuẫn, nếu như Sở Niệm quyết không để tâm đến việc của Tề Dương Dương thì cô đã không ngồi xổm nơi đó, rất lâu, không nói nổi một lời nhẫn tâm với thằng bé.

Hắn nói: “Anh biết anh làm như vậy em sẽ tức giận, nhưng mà Sở Niệm em có tàn nhẫn đến việc không để tâm tới Tề Dương Dương hay sao? Em cũng biết rõ rằng quỷ hồn mà tự động đến tìm người trừ ma, thì đã là đường cùng rồi. Nếu như có một ngày cha của Tề Dương Dương chết tại hầm ngầm đó, em cho rằng Tề Dương Dương và Tề Thiên có thể dễ dàng đi vào luân hồi sao?”

“Em hiểu rõ ý tứ của anh, nhưng mà anh cũng biết…”

Thương Sùng ngắt lời Sở Niệm: “Đường đi là do người ta tạo ra, hãy tin anh, chỉ cần chúng ta muốn làm, thì nhất định sẽ có thể cứu được Tề Thiên.”

Sở Niệm nhìn hắn. “Anh dám chắc chắn tới vậy ư?”

“Không phải là anh chắc chắn tới vậy, mà là… anh tin tưởng em có khả năng.”

Sở Niệm thở dài, nén giận cười nói: “Anh đó, thật là mệnh trung khắc tinh của em mà. Lần nào em cũng không nói lại anh.”

Thương Sùng cười, đem Sở Niệm ôm vào trong lòng. “Em cũng vẫn như vậy, luôn ở nơi sâu nhất trong lòng anh.”

Lời của editor: trời ạ, đọc cặp này mà ngọt tận tâm can luôn. Hôm nay Thất Tịch, đọc xong muốn tìm người tỏ tình ghê luôn!

Bình luận

Truyện đang đọc