TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 190

Anh, Cũng Là Của Em

Hoa Lệ gật đầu, nghe lời đi ra xe lấy đồ vào.

Giáo dục ở nước ngoài rẩt khác với trong nươc, từ nhỏ đã tự lập, rất nhiều chuyện chỉ cần tự mình có thể hoàn thànhthì tuyệt đối sẽ không nhờ người khác hỗ trợ.

Điểm này, cũng làm Sở Niệm cảm thấy bội phục một chút. Nhưngmà nhìn thấy Hoa Lệ xách theo nhiều túi như vậy cô vẫn là nhịn không được muốn qua đi hỗ trợ.

Thương Sùng giữ chặt cô lại: “Em yên tâm đi, Hoa Lệ không như em tưởng tượng đâu, nó khoẻ lắm. Em gái của anh mà, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”

“Nhưngmà nhiều đồ như vậy, côấy làm sao xách một lần xong hết được?”Sở Niệm chépmiện nhỏ, muốn chạyra.

Tay cầm túi đồ đi tới, Hoa Lệ cười với Sở Niệm, chẳng mấy khi tốt bụng mà nói: “Chị dâu à, việc này Hoa Lệ tự làm được, chị mau đi tâm sự với anh em đi, nhớ kỹ lời em nói ban sáng đó.”

Nhớ tới lý luận lúc sáng của Hoa Lệ, Sở Niệm liền bất đắc dĩ,  không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Thương Sùng nhìn cô như vậy cũng tới hứng thú, nhẹ nắm cằm Sở Niệm, làm tầm mắt côhướng về mặt mình. “Có thể nói cho anhbiết sáng nay hai ngừoi nói gì không? Sao anh thấy như có quan hệ với anh nhỉ?”

Sở Niệm khóe miệng không chịu khống chế mà xìuxuống, cô cũng không thể nói với Thương Sùng việc nếumình còn làm hắn nghẹn, sẽ làm hắn ngày sau không lênđượcđi?

Cố nhếch mép cười, Sở Niệm chuyểnđề tài, chỉ tay về phía chiêc Audi: “Xe kia của ai? Có khách tới à?”

Thương Sùng nhìn Sở Niệm một lát, lát sau cũngkhôngtruy vấn đề tài vừa rồi. “Không có khách,kia xe là anhmới mua. Em biết đó xe cũ anh cho Cẩm Mặcrồi, em cũng không thể để anh đi xe đạp chứ.” 

Ôm Sở Niệm đi đến bên cạnh xe, Thương Sùng nói: “Chiếc Audi R8 nàycũng là xe thể thaonhưng là loạicó tính an toàn tốt nhất. Ngoại hình sẽ không giống Maserati bắt  mắt, như vậy, emcũng không cần lo lắng người khác luôn nhìnanh.”

Sở Niệm cười khẽ, chiếc Audi R8 này thị giá trị hơnhai triệu tệ, tuy là không thể so với chiếc Maserati cũ của Thương Sùng, nhưngbất quá côkhông thể không thừa nhận chính là này chiếc xe cóvẻ ngoài  thật đẹp, hơn nữa từ trong xe nộithấtthủ công emracũng thuộc loạivô cùng tinh tế.

Đưa tay sờ soạng dabên trong, Sở Niệm lóđầu từ trong xe ra, vỗ nhẹ vài cái vàocửa sổ xe, cô nhìn Thương Sùng nói: “Xenhập khẩu hả?”

“Thật tinh mắt.”

Thương Sùng tán dương làm Sở Niệm cong khóe miệng cười, nàng khoanh tay, như là định giá viên thực hiểu sự tình. Có tiết tấu vòng quanh xe qua lại đi lại: “Xenhập khẩu Audi R8, thị trường haitriệu năm trăm ngàn tệ. trongnước hiện không có xe mới, nên chỉ có thể là xe nhập từ Đức, chuyển đến Mộ Thành cũng mất mười hai ngaỳ.”

“Phí chuyên chở, phí nhân công, hơn nữa thuế nhậpkhẩu,thuếgiá trị giatăng, đến tay thêm khoảng năm trăm ngàn nữa.Ba triệuđích thực chỉ bằng một phần tư chiếc Maserati, nhưng màcoi như anh có mắt chọn,  emthừa nhận em cũng thực thích chiếc xe này.”

Thương Sùng bị Sở Niệm nói làm cho tức cười, quả nhiên chỉ cần là đồ vật cùng tiền có liên hệ, nha đầu này xéttài văn chương đều sẽ caohơn ngày thường vài lần.

Đưa tay ôm eo Sở Niệm, Thương Sùng thân mật dùng chóp mũi nhẹ chạm vào mũi cô “Không nghĩ tới em đối với xe cộ còn nghiên cứu như vậy, nếu em cũng thích, anh mua thêm một chiếc cho em”

Sở Niệm bị hắn làm cho nhột, nhịn không được rụt cổ về phía sau. “Vẫn là thôi đi, em cũng sẽ không lái xe, mua xe cũng là lãng phí. Nếu về sau em muốn lái xe, xe em sẽ tự mua.”

“Sao còn phải tính toán với anh như vậy?”

“Này không phải tính toán, chỉ là em tôn trọng anh mà thôi.” Sở Niệm nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Thương Sùng. “Em biết anh có tiền, chính là em cũng có năng lực không để anh phải tiêu tiền như vậy cho em. Anh hẳn nên cảm thấy cao hứng, ít nhất bạn gái anh không phải một cô gái tham tiền.”

Xã hội bây giờ nhiều ngừoi hám giàu, Sở Niệm sẽ không bình luận người khác làm là đúng hay là sai, rốt cuộc mỗi người muốn những thứ đều là không giống nhau.

Từ nhỏ đã quen tự lập làm Sở Niệm cảm thấy cô có đủ năng lực lo cho chính mình.

Đưa hai tay lên ôm cổ Thương Sùng, cô nói. “Bất quá anh cũng yên tâm, em cũng sẽ không để cho anh tiêu tiền cho bất cứ người con gái nào khác. Nguyên tắc của Sở Niệm em là của em sẽ là của em, mà anh chính là của em.”

Thương Sùng ôm sát Sở Niệm, cười nói: “Anh vốn dĩ chính là của em, mọi thứ anh sở hữu hết thảy, cũng đều chỉ là của em.”

Đã có bao chiến công chồng chất, vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết, nhưng là hắn vẫn là vì nha đầu này từ bỏ hết thảy. Mặc kệ là vận mệnh của hắn hay gì, vẫn là thế.

Chỉ vì nàng, chỉ cho nàng, chỉ yêu nàng!

Buông tay, cầm tay Sở Niệm, Thương Sùng cùng cô đi sang phòng nghỉ, dùng khóe mắt liếc cây tùng cách đó không xa, hắn phất tay, đem con quạ đang đậu bên trên đánh cho nát bấy.

……

Bởi vì Thương Sùng làm bắt bọn họ dọn ra ở riêng mà Hoa Lệ khóc suốt một ngày.

Nhưng tránh phiền hà cho Cẩm Mặc, cô vẫn nghe lời, lái xe đi xem nhà mới.

Để không quấy rầy đến không gian của chủ nhân, Hoa Lệ cũng không tùy hứng quyết định.

Cô nàng không chỉ dùng gấp ba giá thị trường mua căn hộ sát vách nhà Thương Sùng, lại còn rất là hào phóng chi một số tiền thật lớn đi trang hoàng.

Dù sao chủ nhân chỉ là không cho mình cùng Cẩm Mặc ở lại trong nhà, còn ở cách vách, chủ nhân cũng sẽ không nói cái gì nữa đi?

Lấy ra trong bóp tiền ra tấm thẻ VIP ngân hàng, Hoa Lệ cảm thán, quả nhiên có tiền cảm giác thật tốt.

Đừng nhìn một tấm card nho nhỏ này, bên trong số tiền chính là thập phần kinh người. Rất là quy củ đem đặt lại ở trên bàn trà phòng khách, Hoa Lệ ôm gối dựa, cùng Sở Niệm xem TV.

Ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn lên lầu, Hoa Lệ buồn bực, chủ nhân ở trên lầu cùng Cẩm Mặc đang nói chuyện cái gì.

Mấy ngày nay Cẩm Mặc tựa hồ so phía trước còn bận hơn rất nhiều, mỗi ngày sớm đã không thấy hắn đâu, mãi cho đến sau nửa đêm người này mới có thể trở về.

Lúc đầu Hoa Lệ còn tưởng rằng người này là có bồ, nhưng sau cô nàng mới phát hiện, mỗi một lần Cẩm Mặc trở về đều sẽ cùng chủ nhân bàn bạc thật lâu.

Chẳng lẽ…… Là đã xảy ra sự tình gì sao?

……                                      {Meo_mup edit truyện này trong cơn mơ =)) chẳng hiủ sao post đến lần thứ n mới copy và paste được lên}

Trong phòng trên lầu, Cẩm Mặc nhíu chặt mày đứng ở cạnh Thương Sùng. Sắc mặt của hắn tối đen, như là gặp phải chuyện cực kỳ không hài lòng.

Hai bàn tay hơi nắm chặt, Cẩm Mặc hiện lên vẻ tự trách. “Chủ nhân, Cẩm Mặc vô dụng. Đã mấy ngày rồi, mà bối cảnh người kia, Cẩm Mặc vẫn là không có tra được.”

Bình luận

Truyện đang đọc