TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bàn tay đặt trên dương cầm trù trừ không rụt lại, Thích Tiểu Vi lắc đầu rồi lại tiếp tục trầm mặc.

Sở Niệm thừa nhận mình hơi kém kiên nhẫn, đặc biệt trong tình huống như đập một gậy vào bịch bông thế này.

Cô bực bội bước tới hai bước nhìn chằm chằm phía sau lưng Thích Tiểu Vi, ngữ khí không kiên nhẫn mở miệng nói: “Nếu ngươi kêu ta lại đây không phải vì nghe ngươi đánh đàn, như vậy Thích tiểu thư, ngươi cảm thấy cứ quay lưng lại mà tiếp khách có phù hợp không?”

“…… Không, không phù hợp.” Thích Tiểu Vi cắn cắn môi, cúi đầu. Giọng vẫn mềm mỏng như cũ làm người nghe thấy nhột nhạt. Sở Niệm thật không nhịn được, đang định nổi giận. “Không phù hợp thì ngươi quay sang đây nói cho ta nghe mọi việc, sự kiên nhẫn của ta, Thích tiểu thư à… thật sự không nhiều lắm!”

“Ngươi đừng nóng giận, ta như vậy…… Kỳ thật, kỳ thật cũng chỉ là sợ dọa đến ngươi.” Tựa hồ là cảm giác được người phía sau không kiên nhẫn, Thích Tiểu Vi cảm xúc cũng trở nên hơi chút kích động lên.

Bàn tay trên phím đàn siết chặt, thần kinh cô căng thẳng tới mức cảm thấy không thể chịu đựng được.

Khách như vậy, Sở Niệm thật đúng là lần đầu tiên thấy. Dọa mình sao? Thật đúng là cô ta coi mình là đứa trẻ chưa từng thấy gì sao?”

Cũng không quan tâm có hợp hay không, Sở Niệm đi nhanh qua phía trước Thích Tiểu Vi. Sau khi nhìn kỹ mặt cô ta, Sở Niệm nhíu mày! Khuôn mặt dày đặc quỷ khí!

Khuôn mặt vốn dĩ xinh xắn đầy nước mắt, đôi mắt có thể sánh ngang với quốc bảo panda đủ minh chứng việc cô gái này ít nhất đã hai ngày không ngủ đủ giấc.

Giữa trán xuất hiện oán khí đen, có lẽ sự mệt mỏi, sợ hãi đã khiến cô ta không chịu đựng nổi.

Theo thói quen Sở Niệm lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng, cô chắp tay trước ngực, vẽ một chú trong không khí trước ngực Thích Tiểu Vi.

Dường như cảm thấy sự lạnh lẽo trước ngực có chuyển biến tốt hơn, Thích Tiểu Vi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Sở Niệm.

“Sở tiểu thư, ta không muốn chết! Cầu xin ngươi cứu ta, hãy cứu ta!”

Cô gái nhỏ dịu dàng khóc lóc đúng là làm cho Sở Niệm mềm lòng hơn rất nhiều, cô thở dài nhẹ nhàng đỡ Thích Tiểu Vi dậy.

“Ta tới nơi này chẳng phải chính là muốn giúp ngươi hay sao? Đừng khóc, đã xảy ra việc gì mau nói ta nghe được không?”

Đỡ cô ta từ bên đàn về tới giường, Sở Niệm cho rằng cảm xúc dao động mạnh như vậy căn bản không thích hợp với người đã bị suy yếu dương khí đến vậy như Thích Tiểu Vi.

Người ta sinh ra trên người có ba đốm lửa, trên đỉnh đầu và và trên hai vai. Đương nhiên, nam giới với thể chất trời sinh là thuần dương thì đốm lửa sẽ mạnh hơn nữ giới một chút. Nhưng mà nếu như bị tà vật quấn thân thì đốm lửa cũng sẽ bị tắt như nhau.

Khi giúp Thích Tiểu Vi áp chế quỷ khí ban nãy Sở Niệm đã phát h iện trên người cô ta quỷ dị. Rõ ràng là ba đốm lửa dương hỏa vậy mà đã bị tắt mất hai. Chẳng trách quầng thâm trên mắt lại rõ ràng đến thế, nếu là cô, cô sợ là mình cũng không thể ngủ yên.

Cố gắng dịu giọng cho nhẹ nhàng hơn, Sở Niệm ngồi cạnh giường an ủi Thích Tiểu Vi còn đang run rẩy.

“Đừng sợ, có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng cái gì.”

“Sở tiểu thư…… Ta không muốn chết.” Thích TIểu Vi chụp lấy tay Sở Niệm, khóc não nề “Ta không nghĩ tới trò chơi đó kết quả sẽ là như thế này, nếu ta biết sẽ chết người thì dù đánh chết cũng không dám chạm vào đồ vật kia một chút nào đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc