TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bà sở dĩ đề nghị Sở Niệm rời đi trước, mục đích đều chỉ là vì giúp Thương Sùng yểm hộ thân phận của hắn mà thôi.

Tử Lam Sam năng lực thật sự khiến bà kinh ngạc, rốt cuộc này nữ quỷ thành quỷ tiên nhiều nhất cũng không đến 200 năm.

Nhưng với quỷ khí cường đại đến vậy, linh lực và tu vi của bà cũng không chênh lệch so với thời gian làm quỷ tiên của Tử Lam Sam. Theo lý mà nói, bà cùng Tử Lam Sam pháp lực hẳn là không phân cao thấp. Nhưng mà… nhìn Tử Lam Sam không hế suy yếu bay lơ lửng, bà kết luận nữ quỷ này sau khi trở thành quỷ tiên, khẳng định còn có người ở sau lưng hỗ trợ!

Lúc đối mặt quỷ quái bình thường, Thương Sùng có thể dùng thân thể người bình thường. Nhưng muốn giải quyết Tử Lam Sam, chỉ sợ thật là có chút khó.

Chính mình đã từng đáp ứng với người nam nhân này, sẽ giúp hắn tạm thời bảo thủ bí mật. Cho nên bà quyết định, hiện tại vô luận như thế nào đều không thể làm Sở Niệm lưu lại nơi này.

Tựa hồ là nhìn ra do dự trong mắt Sở Niệm, bà cau mày, giơ tay liền nắm lấy tay cô. “Niệm Niệm con nghe lời, nếu còn do dự, chúng ta ai cũng đi không được!”

Cảm giác lạnh băng từ lòng bàn tay bà lan tràn đến cánh tay Sở Niệm, không dám tin tưởng nhìn bà trước mắt, cô trong lúc nhất thời không thể tin bà mình… Thế nhưng có thật thể!

Đến tột cùng bà còn gạt mình bao nhiêu chuyện nữa?

Thương Sùng, bà, các ngươi vì sao nhất định phải như vậy?!

Cố nén cảm giác tức giận trong lòng, Sở Niệm cau chặt mày, nghiêng đầu nhìn về phía Thương Sùng.

Phía sau lưng là ánh mắt tìm tòi của Sở Niệm, Thương Sùng biết, hoài nghi trong lòng cô… càng lúc càng lớn.

Nếu không phải hôm nay quỷ môn mở ra, Tử Lam Sam lại nhân cơ hội quấy rối. Hắn cho rằng bà Sở Niệm cũng không muốn cho Sở Niệm biết thân phận quỷ tiên của  mình nhanh đến vậy.

Cũng không phải sợ nha đầu này sẽ không có cách nào tiếp thu hiện thực như vậy, mà là Thương Sùng cùng bà đều lo lắng, Sở Niệm không có cách nào đối mặt với việc đuổi ma nhân trở thành quỷ tiên.

Ngước mắt nhìn  Tử Lam Sam khoanh tay trước ngực, Thương Sùng cảm thấy hôm nay hắn lại như thế nào cũng phải ăn món đại bổ này một lần!

Tràn ngập oán niệm cùng với linh hồn chấp nhất vốn dĩ đều không nên lưu tại nhân thế, huống chi giống như Tử Lam Sam luôn cản trở bọn họ, để chạy thoát thì sẽ là nghiệp chướng sau này! 

Quay đầu hướng bà Sở Niệm liếc nhìn, Thương Sùng quay lưng lại hướng Sở Niệm nói: “Nha đầu em nghe lời, mọi việc còn lại cứ giao cho anh xử lý là được.”

Sở Niệm nắm tay, dù cô không nghĩ rời đi, dù cô muốn nói cho Thương Sùng, cô lúc này phải ở lại. Chỉ là…… cô cũng biết, hiện tại cũng không phải là lúc cô tùy hứng là được.

Liên tục sáu tiếng đồng hồ niệm vãng sinh chú không chỉ khiến cô tiêu hao quá nhiều linh lực, mà cũng làm cho cổ họng cô đau đớn nghẹn ngào.

Sở Niệm phát hiện, cô sẽ không thể nào đối đầu với bất cứ ai!

Phức tạp vạn phần nhìn vào mắt Tử Lam Sam đang cười nhạo cô và Thương Sùng, Sở Niệm cắn khẩn môi dưới, xoay người đi theo bà.

Mùa xuân, mặt trời thường mọc sớm hơn một chút, đặc biệt là sau những cơn mưa lúc sáng sớm, hừng đông ửng đỏ chiếu sáng một nửa bầu trời.

Trên sân thượng vẫn lạnh băng, chẳng qua vai chính từ Sở Niệm đổi thành Thương Sùng.

Tự phụ và thanh cao, Tử Lam Sam là không nghĩ tới mọi việc đêm nay sẽ phát triển trở thành như vậy, nhưng nếu muốn lần thứ hai chạy thoát từ Hạn Bạt trong tay, ả vẫn cảm thấy khá chắc chắn.

Bất động thanh sắc lùi về phía sau, Tử Lam Sam xác định khoảng cách nghĩ là Thương Sùng cũng không có cách nào uy hiếp đến mình. “Hạn Bạt, cưỡng ép đau khổ như vậy có ý nghĩa sao?”

“Cưỡng bức đau khổ?” Thương Sùng bị Tử Lam Sam làm cho tức cười, hai mắt đỏ như máu có vẻ phá lệ huyết tinh. “Lúc trước sao không phát hiện ngươi còn có thể đổi trắng thay đen như vậy?”

Thương Sùng trong lời nói trào phúng như vậy rõ ràng, trong nháy mắt khiến cho khóe môi Tử Lam Sam trễ xuống.

Đôi mắt màu tím điên cuồng xoay tròn, ả cau mày mở miệng nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, muốn châm chọc ta, thật đúng là không cần thiết.”

“Theo ta được biết, chủ nhân ta đã cho ngươi rất nhiều lần lựa chọn đường sống. Hạn Bạt, ngươi vì sao phải như vậy mà không biết quý trọng?”

“Ý của ngươi là ta còn phải cảm tạ chủ nhân ngươi không giết ta? Tử Lam Sam, ngươi có phải hay không đầu óc có vấn đề?”

“Ngươi……”

Thương Sùng đem vòng tay ở trước ngực, giữa mày tràn đầy cao ngạo cùng tự tin làm người không thể coi khinh. “Ta là không biết cái ngươi gọi là chủ nhân cho ngươi ăn mê hồn dược gì, nhưng là ở ta nơi này, ngươi quả thực tựa như trò cười.”

Không buồn để ý tới ánh mắt Tử Lam Sam, Thương Sùng cong cong khóe môi, rất là bất đắc dĩ mà nói “Vốn dĩ chuyện này cùng ngươi không có một chút quan hệ, nước đục không phải là thứ tốt lành, ngươi sống lâu như vậy cũng chưa minh bạch sao?”

“Có hiểu hay không có thể thay đổi cái gì sao?” Tử Lam Sam nheo khóe mắt, nhìn Thương Sùng nói: “Ngươi có thể giúp ta từ trong tay hắn, lấy được thứ ta muốn sao?”

Hóa ra không phải cam tâm đi theo…

Thương Sùng khóe môi độ cong càng sâu, như là có chút ghét bỏ  hạ đuôi lông mày, hắn sờ sờ cằm, đối Tử Lam Sam nói: “Phàm nhân cùng ma năng lực thế nào, ngươi đều phân không rõ. Tử Lam Sam, lúc trước S có phải hay không cũng dùng ngươi đã làm thực nghiệm, cho nên ngươi hiện tại tư duy…… Thật sự có chút vấn đề.”

Bản thân hắn ít nhiều gì cũng là Hạn Bạt vạn năm khó gặp, năng lực thế nào, không lẽ còn phải so sánh cùng phàm nhân sao?! 

“Phàm nhân? Ha ha…” Lúc này đến phiên Tử Lam Sam cười, giơ tay che trước bụng, ả cười như thể nghe thấy chuyện rất buồn cười. “Ngươi cho rằng hắn chỉ là một phàm nhân đơn giản như vậy sao? Hạn Bạt, ta trước kia thật đúng là đánh giá cao ngươi.”

“Có ý  gì?” Thương Sùng hỏi: “Chủ nhân ngươi còn không phải là Miêu gia cổ độc hậu nhân, S sao?”

“S chẳng qua là một cái danh hiệu thôi.” Tử Lam Sam lấy tay vuốt nước mắt vì cười, trên mặt tươi cười không giả dối. “Cổ độc hậu nhân… Cũng chỉ một hơn nửa thân phận của hắn mà thôi.”

Thương Sùng bị Tử Lam Sam làm cho có chút hồ đồ, hắn không rõ cái gì là hơn một nửa thân phận, cái gì là hắn không chỉ là một phàm nhân?

Rất có hứng thú cong cong khóe môi, Tử Lam Sam cảm thấy Hạn Bạt như vậy mới có chút ý tứ.

Dù sao hắn cũng không có khả năng tự mình làm gì, như vậy nói cho hắn một ít việc không quan trọng, chủ nhân hẳn cũng không có gì ý kiến đâu.

Nheo mắt nhìn tường vây, ý của Tử Lam Sam đơn giản sáng tỏ.

Dù trước giờ hắn cũng không phải là ‘người’ dễ nói chuyện, nhưng Thương Sùng vẫn rũ mắt, lùi về phía sau một bước.

Nhún vai chân thành, Thương Sùng dựa dựa ở ven tường, chậm rãi nói: “Không cần thật cẩn thận như vậy đi, ta giống kẻ sẽ bỗng nhiên tập kích người sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc