TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Bản thân mình ra lệnh cho một người xa lạ thật sự mang lại cảm giác vớ vẩn. Đặc biệt là ra lệnh cho người dùng tiền mời mình tới…

Nằm ở trên giường Thích Tiểu Vi trong lòng thực rối rắm, nếu cô có thể có lựa chọn khác, thật đúng là không muốn liếc mắt nhìn lại thứ kia chút nào.

Ác mộng là bởi vì nó mà bắt đầu, tất cả những gì về bút tiên đều khiến cô sợ hãi.

Tiểu Lộ chết, Trịnh Nam chết, thậm chí là Đào Phỉ còn có Điền Húc chết, đều làm Thích Tiểu Vi mỗi ngày sống trong khủng hoảng cùng áy náy.

Cứ thế bị dày vò, cô chỉ muốn rằng mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một cơn ác mộng!

Giống như hạ quyết tâm rất lớn,  Thích Tiểu Vi nhìn Sở Niệm liếc mắt một cái rồi bật dậy nửa ngồi ở trên giường.

Nhận lấy điện thoại màn hình còn sáng, Thích Tiểu Vi run rẩy đầu ngón tay, nhìn vào tấm ảnh của cả bốn người.

Bàn vẽ xiêu vẹo bị ném qua một bên, nến sáp ong thì tắt, các cô vẫn cười ấm áp.

Đôi mắt Thích Tiểu Vi đỏ lên, nâng ngón tay chạm vào hình dáng mỗi người, nước mắt tràn mi.

Tình cảm đè nén đã lâu trong khoảnh khắc ập đến. Sở Niệm nhìn cảnh này cũng có chút bi thương.

Thở dài thật sâu, cô vỗ vỗ bả vai Thích Tiểu Vi, yên lặng an ủi cô nàng.

“Ta không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.” Thích Tiểu Vi đưa tay lau đi nước mắt, đau khổ cười với Sở Niệm, sau đó đem nhìn lại về chiếc bàn vẽ mà cô không  hề muốn nhìn.

Vừa sợ vừa nghiêm túc nhìn bàn vẽ, sự cẩn thận trong mắt Thích Tiểu Vi làm Sở Niệm có chút khó chịu trong lòng.

Mình đề nghị như vậy… có phải sai rồi không? Sở Niệm tự chất vấn bản thân.

Một cô gái nhỏ gầy yếu đã chịu bao sợ hãi rồi, Thích Tiểu Vi là một cô gái đơn thuần thế nào, cô có thể cảm giác được rõ ràng.

Đang rối rắm không biết có nên thay đổi cách điều tra không, Sở Niệm mặt đang thâm trầm thì lại bị tiếng thét của Thích Tiểu Vi dọa không hề nhẹ.

Quả thật là người dọa người, hù chết người a!

Trấn định lại, cau mày, Sở Niệm nhìn Thích Tiểu Vi hưng phấn như phát hiện ra lục địa mới, mở miệng hỏi: “Tiểu vi ngươi phát hiện cái gì sao?”

“Ừ.” Tuy rằng vừa rồi màn quỷ dị kia dọa mình không nhẹ, nhưng khi đối mặt Sở Niệm, Thích Tiểu Vi vẫn có chút kích động chỉ vào điện thoại nói: “Ta phát hiện trên mặt bàn mọi thứ có thay đổi.”

“Cái gì?” Sở Niệm chạy nhanh qua nhìn vào điện thoại, quả nhiên theo như lời Thích Tiểu Vi nói, vừa nãy bảy tám đường cong queo vặn vẹo nhưng giờ lại thành có quy luật nằm trên bàn. 

Thích Tiểu Vi cũng bị hiện tượng như vậy dọa, cũng đã sợ hãi lúc trước. Tiến đến bên người Sở Niệm, nói: “Ngươi xem trừ bỏ yêu cầu của ta ở phía ngoài, còn những cái của Đào Phỉ, Tiểu Lộ, cả Trịnh Nam các nét đều… Thay đổi.”

“Đích xác.” Sở Niệm gật đầu. “Chỉ là hiện tại xem ra, đường cong này đều như đang viết một chữ gì.”

Trong lòng nỗi băn khoăn tựa hồ là được chậm rãi cởi bỏ, Sở Niệm nhìn điện thoại một lúc lâu, sau cùng đã hiểu chữ này là gì

Tử - Chết…

Thật đúng là đại hung lồng trong đại hung a!



Chịu đựng hết ngày 5/4, quả nhiên tới sáng sớm ngày 7/4 Thương Sùng được thả. 

Không có lý do gì, không có lấy cớ. Y như hắn dự đoán như vậy, cục trưởng cục cảnh sát Mộ Thành chỉ không muốn hắn ra hỗ trợ Sở Niệm thôi.

Tay chân của Tư Đồ Nam lộ ra dần, nhưng một trong số đó lại là cha của đối thủ cũ của mình. 

Tô Lực, cha của ngươi như vậy… ngươi biết không?

Bên ngoài cục cảnh sát Vương Lượng cùng Cẩm Mặc song song đứng chờ, vẫn chiếc Ferrari đỏ chói cùng Hoa Lệ tươi cười vui vẻ vô cùng.

Bước nhanh xuống xe, Hoa Lệ chạy đến bên người Thương Sùng, vốn là định ôm chủ nhân một cái. Nhưng mà… Hoa Lệ ai oán nhìn cánh tay mạnh mẽ đang cảnmình lại lẩm bẩm: “Anh hai à, anh có cần phải như vậy không!”

“Nam nữ khác biệt, Hoa Lệ…… trước giờ em có nghe chưa?” Mấy ngày bị giam không khiến Thương Sùng thay đổi một chút nào. Vẫn là bộ vest màu đen thẳng tới mức làm người ta hâm mộ cùng với nụ cười tà mị trên bờ môi.

Buồn cười nhìn Hoa Lệ dậm chân bỏ đi, Thương Sùng tới bên cạnh Cẩm Mặc và Vương Lượng, ý vị thâm trường mà câu môi nói: “Khiến mọi người chờ lâu rồi, thật đúng là xin lỗi.”

Chủ nhân hai ngày bị giam này gặp kích thích gì chăng…

Thương Sùng khách khí làm Cẩm Mặc thiếu chút nữa lọt mắt khỏi tròng, nếu không phải còn có Vương Lượng bên cạnh, hắn thật đúng là muốn mau chóng quỳ xuống hỏi rằng phải chăng mình đã làm gì sai?!

Trêu chọc bọn họ mà nhướng mày, Thương Sùng khoanh tay trước ngực nói với Cẩm Mặc: “Vẫn là không có một chút tế bào hài hước, Cẩm Mặc, ngươi làm ta quá thất vọng rồi.”

“… Anh hai à, anh chẳng lẽ không thể không trêu chọc em sao?” Cẩm Mặc nhíu mày, nhìn về chỗ khác hai tròng mắt có chút thẹn thùng.

Quan hệ anh em thật quỷ dị, chẳng lẽ Thương Sùng còn có sở thích này sao?

Vương Lượng rõ ràng hiểu sai… mắt xoay loạn cào cào, nhìn nhìn Thương Sùng, lại nhìn nhìn Cẩm Mặc. Ánh mắt kia, thật đúng là ái muội a! (Mèo: ôi chao ôi cười chết mất, hủ ơi là hủ…)

Trên đùi đau đớn làm Vương Lượng xém nữa hét to. Cái người này sao lại có thể đánh cảnh sát ở cửa cục cảnh sát chứ!!!

Bị đau, dùng tay xoa mông, Vương Lượng nói với Thương Sùng: “Thần tượng, đánh lén như vậy …… Tuyệt đối không phải tác phong bình thường của anh nha.”

“Tác phong bình thường của ta chính là chuyên trị các loại suy nghĩ bậy bạ.” Thương Sùng vỗ vỗ ống quần, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mới hai ngày không gặp, tư duy đã sinh động như vậy. Vương Lượng, cậu đúng là ngoài tưởng tượng của ta nha.”

Ý tứ trong lời nói Thương Sùng đơn giản sáng tỏ. Vương Lượng chột dạ cười hắc hắc, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá đưa qua. “Thần tượng ngài liền đại nhân đại lượng, tha thứ em lần này suy nghĩ bậy bạ đi. Anh cũng biết cục cảnh sát những người đó có bao nhiêu nhàm chán, ngẫu nhiên cho em giải tỏa chút, với em hay với anh cũng đều là một chuyện tốt.”

Thương Sùng cười, ngậm điếu thuốc chờ Vương Lượng bật lửa. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, hắn nhìn chung quanh, hỏi bọn hắn. “Hôm nay ta được thả, Sở Niệm biết không?”

“Biết.”

“Không biết.”

Vương Lượng cùng Cẩm Mặc trả lời làm Thương Sùng có chút hồ đồ, hắn hút một hơi thuốc lá, ý bảo bọn họ thay phiên nói.

Cẩm Mặc vẫn là một bộ lạnh như băng sương bộ dáng, hắn nhíu nhíu mày nói với Thương Sùng: “Sáng nay em gọi cho Sở Niệm, nhưng mà… chờ thật lâu cũng không có ai bắt máy.” 

“Vương Lượng, cậu thì sao?”

“Đêm qua em có gọi cho Sở Niệm nói sáng nay anh được thả, em cho rằng… cô ấy nhất định sẽ đến đón anh nên sáng nay em… em không gọi lại nữa.”

Sở Niệm bất ngờ không xuất hiện làm Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đều cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ sự tình tết Thanh Minh ngày đó, đến giờ cô vẫn chưa bỏ qua sao?

Bình luận

Truyện đang đọc