TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 241

Ngươi Có Thể Gọi Ta Là S

Hiện tại hắn quả thật không có cách nào phán đoán được thân phận của kẻ ở đầu dây bên kia. Nhưng nhìn vào kết giới lớn đến vậy ở cửa lớn Hoành Thu, kẻ đó khó có khả năng là con người.

Trong con mắt của những người đuổi ma, chỉ cần không phải là người sống thì mình và gã – trong mắt Sở Niệm cũng chẳng có gì khác nhau.

Gã đàn ông kia cười, giọng cười âm trầm mang theo nhiều ẩn ý.

Thương Sùng cau mày, hắn cảm thấy kỳ thật người nọ cùng chính mình cũng giống nhau.

Chỉ biết đối phương thân phận cũng không tầm thường, nhưng rốt cuộc là nơi nào có vấn đề, bọn họ đều không nắm chắc.

Ngẩng đầu nhìn lên cao ốc Hoành Thu, Thương Sùng gọn gàng dứt khoát.

“Nói đi, như thế nào mới có thể thả Cẩm Mặc.”

Gã đàn ông câu môi, vừa đấm vừa xoa. “Thương tiên sinh, kỳ thật sự tình lần này, nếu ngươi không có nhúng tay, thủ hạ của ngươi cũng không có khả năng rơi vào kết cục này. Vì một con nhỏ trừ ma, có đáng không?

Quả nhiên, mục tiêu của gã cũng không phải là mình!

“Có đáng giá hay không, không phải ngươi nói là được.” Thương Sùng rũ mắt, từ trong túi móc ra một điếu thuốc lá. Châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, hắn nói: “Bốn lô đất đó ta có thể cho ngươi. Tuyết Nhạc ta cũng có thể chuyển nhượng cho ngươi.” 

“Thương tiên sinh thật đúng là hào phóng, tài sản vài chục tỷ mà cứ như vậy chắp tay đưa cho tại hạ, ngươi dám chắc ta không cảm thấy chướng mắt này nọ sao?”

“Ngươi sẽ sao?” Thương Sùng cười lạnh, nhướng mày ném lại vấn đề cho gã.

Gã trầm mặc vài giây, ngay sau đó liền nở nụ cười ha ha. Tiếng sofa trầm xuống làm Thương Sùng biết hắn đã rời cửa sổ, ngồi xuống ghế sofa hoặc ghế dựa nào đó.

Tảng đá treo trong lòng rốt cục cũng được hạ xuống, Thương Sùng móc chìa khóa xe ra, cúi người ngồi vào ghế lái.

Hai phút sau, Thương Sùng mở miệng hỏi hắn: “Suy xét như thế nào?”

“Thành giao.” Gã dựa vào ghế, khóe mắt híp lại. “Ngày mai, buổi sáng 10 giờ, chỉ cần ta một nhận được hợp đồng chuyển nhượng, ta cam đoan con mèo nhỏ của ngươi sẽ về tới nhà.”

“Nếu ta muốn hiện tại liền thấy hắn thì sao?”

“Thương tiên sinh, ngươi hẳn là minh bạch rằng thương trường tàn nhẫn chứ?” Nam tử châm chọc mà hừ nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài có tiết tấu mà gõ vào tay ghế dựa. “Hơn nữa, ta và ngươi cũng cũng không có tình cảm đáng nói.”

Dùng tay nắm chặt tay lái, đôi mắt Thương Sùng nhuốm đầy sát ý.

Nếu không phải hắn đã đáp ứng với Hoa Lệ sẽ mang Cẩm Mặc về trong hôm nay, hắn đã muốn giết chết kẻ ở đầu dây bên kia lắm rồi.

Mấy ngàn năm qua, trước giờ chưa có một ai dám ra điều kiện trước mặt hắn. Cẩm Mặc, Hoa Lệ, hay bất cứ ai cũng vậy.

Khẽ véo môi mỏng, trên mặt Thương Sùng lúc này vẻ tức giận không thể áp chế lan tràn, hắn cau mày, giọng càng thêm trầm thấp.  

“Ta và ngươi lúc trước đích xác không có bất luận tình cảm gì, nhưng  ngươi đừng quên, là ngươi động thủ trước bắt người của ta.”

“Ta Thương Sùng hiện tại đích xác là một người vô danh, bất quá muốn giết ngươi, cũng chỉ là trong nhất niệm của ta mà thôi.”

“Thương tiên sinh, ngươi đây là ở uy hiếp ta sao?” Gã đàn ông sắc mặt cũng trầm xuống. “Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ chọc giận ta rồi ta sẽ giết thủ hạ của ngươi sao?”

“Cẩm Mặc nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, ta đây dám cam đoan, tuyệt đối ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai!”

Bình luận

Truyện đang đọc