TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Sở Niệm nói vậy thật khiến Thương Sùng trong giây lát không biết nói như thế nào cho đúng, hắn khẽ chau mày, nhìn Sở Niệm rồi lại bắt đầu trầm mặtc.

Thẳng thắn mà nói, vừa rồi cô miêu tả Hạn Bạt thì 90% đều là đúng. Mà còn lại 10%, kỳ thật cũng chỉ có chân chính gặp qua hắn thì mới có thể nói được.

Không có nhịp đập con tim nhưng vẫn khẩn trương… sống thật lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn cảm thấy mình trong suốt, không thể ngụy trang được gì trước mặt người mình yêu…

Thương Sùng, đừng thừa nhận!

Lý trí trong đầu hắn không ngừng  nhắc nhở bản thân, Sở Niệm chỉ là uống nhiều quá, nên những gì cô vừa nói chỉ là thói quen thắc mắc như học trò đi hỏi thầy vậy thôi.

Vững vàng, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất nói ra hết thảy.

Hắn điều chỉnh cảm xúc, bất động thanh sắc.

Thương Sùng rũ mắt, cố làm ra vẻ bình tĩnh, không hốt hoảng chút nào.

“Có lẽ em nói đúng đi, em cũng biết mà… Hạn bạt gì đó, trước giờ anh chưa từng gặp qua.”

“Anh chắc không?” Đôi mắt đen của Sở Niệm mơ hồ xuất hiện vẻ rạn nứt mà không ai nhận ra.

Thương Sùng gật đầu, nhìn sang chỗ khác.

Nói tránh… thật ra cũng chẳng khác gì lừa gạt…

Có lẽ là… hắn vẫn cảm thấy… mình chỉ là một hài tử ngây ngốc mà thôi.

Không còn ý định cố duy trì thanh tỉnh, Sở Niệm thậm chí còn uống nhiều hơn lúc đầu. cô không biết tiệc tàn khi nào, cô cũng không nhớ được mình về nhà như thế nào.

Mất mặt hay  kh ông? Có khóc thút thít hay không?!...

Bao vấn đề kỳ quái… tất cả đều  như đánh ụp lên cô vào ngày hôm sau… khi Sở niệm tỉnh lại.

Trên tủ đầu giường là cháo dinh dưỡng để dưỡng bao tử mà Thương Sùng đã chuẩn bị cho cô… cháo còn ấm, chắc cũng mới chuẩn bị chưa lâu.

Hơn một năm yêu nhau, Sở Niệm thừa nhận rằng trên thế giới này ngoài bà nội ra thì Thương Sùng là người đối xử tốt nhất với cô.

Ôn nhu, cẩn thận, thậm chí bất cứ thời điểm nào vẫn luôn đặt cô ở vị trí số một.

Nhưng mà… như vậy thật sự đủ sao?

Sở Niệm nhắm mắt lại, cố gắng nhấn vào hai bên thái dương đè nén cảm giác đau đầu, không muốn rời giường, thật sự chỉ muốn ngủ một giấc cho qua hết mọi việc.

“Thình… thình… thình…”

Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa đánh vỡ cơn mê man của Sở Niệm. Cô lẳng lặng thở dài, sau đó ngồi dậy.

Người đẩy cửa vào không phải là Thương Sùng, Sở Niệm nhìn Hoa Lệ tay cầm ly nước, khẽ chau mày.

“Chị dâu uống nước đi.” Sáng sớm tới giờ chủ nhân bị hành hạ. Trong lòng Hoa lệ dù khó chịu cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc nào trước mặt Sở Niệm.

Quầng thâm bên mắt vì không ngủ đủ giấc, tóc rối bù, cả người nhìn có chút buồn cười.

Mèo cưng đúng là không thích hợp lắm với cuộc sống hàng ngày như vầy.

Trong phòng nồng nặc mùi cồn cùng hai cô gái tướng mạo  lôi thôi, Sở Niệm che mặt cười khẽ, hình ảnh này thật là đẹp tới mức không ai muốn nhìn.

Hoa Lệ đang mơ màng bị Sở Niệm cười làm cho hồ đồ, không nhịn được mà khẽ trề môi, đi tới mép giường ngồi xuống.

“Chị dâu, chị cười cái gì? Chẳng lẽ say rượu đêm qua còn chưa hết sao?”

“Không có gì, không có gì.” Sở Niệm nín cười lắc lắc đầu, nhận cái ly trong tay Hoa Lệ, uống nước từng ngụm nhỏ.

Nước trắng thật sự tố hơn Champagne nhiều, không đau đầu cũng không  khiến ngừoi ta mất mặt.

Cảm giác khát khô cô sau cùng giảm đi rất nhiều, Sở Niệm nhấp nhấp môi, nhìn Hoa Lệ.

“Hoa Lệ, đêm qua… là anh em cõng chị về sao?”

Cõng?!

Hoa Lệ đảo mắt, đêm qua tư thế chủ nhân ôm Sở Niệm về kia… hẳn là nên gọi là khiêng…

Suy nghĩ nửa ngày cuối cùng nghĩ ra một câu nói tương đối hợp lý, Hoa Lệ gật gật đầu, trả lời Sở Niệm:

“Xem như là vậy đi, anh hai em đưa chị về.”

“Chị… hẳn là không có ném đánh ai cả nhỉ?!”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi, không mất mặt là được.”

Sở Niệm mừng thầm, tâm tình thật vất vả làm cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà… ngay khi cô vừa thở ra, thì Hoa Lệ bên cạnh mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc