TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 215

Biết Hôm Nay Ngày Nào Không?

“Anh ngủ rồi?” Vương Lượng hiện tại quả thực giống như Trượng Nhị  hòa thượng(*), đầu óc mông lung không hiểu gì. “Sao anh lại nhớ là anh đã về cục nhỉ?”

“Rõ ràng nằm mơ chứ sao nữa.” Sở Niệm trừng hắn một cái. “Nếu anh đã về cục cảnh sát thì sao giờ này anh nằm đây?”

Vương Lượng suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng thật sự là nghĩ không ra nguyên cớ, đành phải gật gật đầu với Sở Niệm.

Vừa định cười với bọn họ một chút, gã cảnh sát ngốc liền phảng phất nhớ tới sự tình gì. Theo thói quen tính mà giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó mới phát hiện là tay trái lẫn tay phải đều trơn bóng.

Cũng không có thời gian đi hỏi đồng hồ hắn đặt ở nơi nào, Vương Lượng chớp chớp đôi mắt hỏi Sở Niệm: “Giờ mấy giờ rồi?”

Sở Niệm cũng bị hắn làm cho hồ đồ, tự ước chừng rồi mở miệng đáp: “Chắc tầm mười giờ gì đó!”

“…… 10 giờ?!” Vương Lượng trên giường ngơ ngác, ngày thường hắn phải đi làm tầm 8 rưỡi sáng.

Đi làm trễ với người khác chỉ bị trừ chút điểm, nhưng với kẻ chưa từng đi trễ đó giờ như Vương Lượng thì đây chính là một lỗi lớn.

Vội vội vàng vàng kéo chăn muốn xuống giường mặc quần áo thì giọng nói chọc ghẹo của Sở Niệm truyền vào tai hắn.

Sở Niệm nói: “Biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy không?”

Vương Lượng xách theo quần áo trong tay, rất là khó hiểu mà xoay đầu nhìn về phía Sở Niệm. Ánh mắt kia, quả thực giống như đang ngó một người bệnh mất trí nhớ giống nhau như đúc. “Em bị buồn ngủ tới hồ đồ hả? Hôm nay không phải ngày tám tháng hai, mùng Một Tết Âm lịch sao?”

Sở Niệm khinh thường mà hừ một tiếng, đem lịch trên bàn ném qua chỗ hắn.

Nhìn Vương Lượng sắc mặt càng ngày càng đen, cô nói: “Hôm nay là hai mươi tháng hai, ba ngày nữa là hết Tết.”

“Sao có thể? Em chọc anh phải không?” Kẻ ngốc mới tin được có người ngủ nhiều như thế, hắn còn nhớ rõ đêm giao thừa đi nhà xác cùng họ mà! 

“Ai quởn đâu mà chọc anh.” Sở Niệm cầm lấy điều khiển từ xa TV. “Nếu anh không tin em thì trên TV nói chắc tin hỉ?”

Vương Lượng cau mày, bước tới trước mặt Sở Niệm, lấy remote mở TV.

10 giờ sáng quả thật rất ít tin tức, hắn đổi lung tung kênh mới tìm được một bản tin ở đài trung ương. Nghe MC nói thời gian, Vương Lượng cảm thấy mình như phát điên rồi.

Không dám tin tưởng mà trừng lớn hai mắt, hắn giống một cái trái dưa chuột héo, mềm oặt ngồi trở lại mép giường.

“Sao có thể…… Ta sao có thể ngủ một giấc lúc tỉnh dậy đã qua mười hai ngày? Vì cái gì ta một chút ấn tượng đều không có?”

Vương Lượng hoang mang lo sợ mà nhìn trên người còn mặc áo ngủ, ngây ra như phỗng mà kéo kéo khóe miệng. “Đúng vậy, ta phỏng chừng vẫn là ở trong mộng, ta khẳng định là còn không có tỉnh lại…… Ngủ đi, chờ tỉnh ngủ thì hết thảy liền bình thường.”

Ngồi ở mép giường Sở Niệm nhìn Vương Lượng lại kéo đệm chăn, nằm trở lại trên giường chuẩn bị ngủ, thực không giáo dục mà cười.

Đích xác, là người bình thường đều không thể tiếp hiện thực mình đã ngủ nhiều như vậy. Chính là, gia hỏa này sao mà đáng yêu dữ vậy?

Sao trước kia mình không phát hiện Vương Lượng còn có bản lĩnh tự quyết định, tự mình thôi miên vậy kìa?

Đứng dậy đi đến đầu giường ngồi xuống, Sở Niệm banh con mắt đang nhắm chặt của Vương Lượng. “Ngu ngốc, anh thật sự là ngủ mười hai ngày. Vừa rồi anh nhìn đến cùng nghe được, cũng đều là sự thật.”

“Không có khả năng…… Em lại ở trong mộng gạt anh. Tiểu ma nữ, Em đừng tưởng là trong mơ cũng đòi gạt anh!” Muốn cho hắn tin tưởng này hết thảy đều là thật sự, quả thực chính là buồn cười!

Vương Lượng nói làm Sở Niệm đen mặt, lại cũng đồng thời làm Thương Sùng ngồi ở một bên đang trầm mặc phải hé răng cười lên tiếng.

Tiểu ma nữ? Hình dung thật đúng là chuẩn xác a.

Sở Niệm liếc Thương Sùng một cái, tức giận gọi mình như vậy, hãy xem lần này cô thu thập hắn như thế nào?

Cũng không có như lúc trước nhẹ nhàng mềm mỏng, Sở Niệm giơ tay trực tiếp hướng Vương Lượng trên đầu cốc một cái. Thấy hắn rốt cuộc ăn đau mở to hai mắt, cô liền hung thần ác sát mà nói: “Vương Lượng anh là ngu ngốc sao? Nếu nằm mơ thì anh có thấy đau không?”

“……” Dù là nha đầu này xuống tay thật mạnh, nhưng cũng như lời cô đã nói, cảm giác đau hoàn toàn làm Vương Lượng ngây ngốc.

Há hốc mồm bật dậy, Vương Lượng nhìn về phía Thương Sùng, khẩn cầu tia hy vọng cuối cùng trong lòng. “Thần tượng, lời của Sở Niệm là thật hả? Ta thật sự…… Một giấc ngủ tới mười hai ngày sao?”

Thương Sùng cụp mí mắt, nhàn nhạt mà gật đầu. “Đúng vậy.”

“…… Vậy có thể nói cho ta, trên đường là đã xảy ra sự tình gì sao? Vì cái gì, ta cái gì cũng không nhớ rõ.”

Nhìn đi, mới rồi còn tự tin kêu Sở Niệm là tiểu ma nữ này nọ, giờ này đã biến thành vô cùng đáng thương mà nhìn Thương Sùng.  

Nếu không phải thấy phòng tuyến tâm lý hắn sắp sụp đổ, với tính tình bạo liệt của mình cô đã suýt đạp cho hắn một cái.

Tức giận mà phiết hạ khóe miệng, Sở Niệm nói với Vương Lượng: “Ngày đó buổi tối ở nhà xác có lẽ bởi vì chấn kinh quá độ cho nên còn chưa tới cục cảnh sát thì anh đã sốt cao. Em cùng Thương Sùng không có cách nào, cũng chỉ có thể trước đem anh đưa về đây. Ngày hôm sau gọi bác sĩ tới, chính là ai ngờ anh bệnh một cái liền bị bệnh lâu như vậy.”

“Nếu không phải em cùng Thương Sùng bận trước bận sau ở thời điểm anh sinh bệnh mà chiếu cố anh thì anh cho rằng chỉ cần mười hai ngày là có thể tỉnh lại sao?”

Dù sao thì bị quỷ quấn thân cùng sinh bệnh phát sốt thì cũng không có gì không giống nhau. Cho nên Sở Niệm xoay chuyển đôi mắt, thuận miệng nói ra một đống lời nói dối với Vương Lượng.

Phát sốt? Phát sốt không phải sau khi tỉnh lại sẽ cả người khó chịu sao? Vì cái gì hắn không cảm giác được một chút khó chịu, thậm chí còn cảm thấy khí sắc lại tốt hơn nhỉ?

Bán tín bán nghi mà ngẩng đầu nhìn về phía Sở Niệm, Vương Lượng hỏi: “Anh sốt cao cỡ nào mà hôn mê tới mười hai ngày?”

Hay thật, gia hỏa này còn tính toán từng từ, rõ ràng là không đặt trọng điểm lời cô nói vào đầu mà.  

Sở Niệm khí kiệt, thực nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại. “Kỳ thật cũng không quá cao, sau bốn năm ngày thì nhiệt độ đâu đó tầm bốn lăm độ.(**)”

“Nếu là người khác sốt thành như vậy, em thật đúng là lo lắng đầu óc bị cháy hỏng. Nhưng là anh… Vậy phải nói cách khác.”

“Vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi vì thân thể tố chất tốt, cho nên em mới có thể không lo lắng cho anh?” Hiện tại Vương Lượng thật giống như trẻ lớp hai, không chỉ có tư duy đơn giản, hơn nữa phản ứng còn trì độn rất nhiều.

(*) Lúc dịch đoạn này bạn Mèo khá khó hiểu, tự nhiên Trượng Nhị là sao, bản gốc là丈二, anh bạn bên Mỹ của Mèo ảnh dịch là Zhang Er =) Dịch từng chữ thì chữ Zhang đó là Trượng – kiểu đạo cao một thước ma cao một trượng ý… sau cùng đã tìm được Trượng Nhị hòa thượng là sao.

Xuât phat là từ câu nói “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La  Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Cái này từ Minhdu Wordpress nhé cả nhà.

(**) Bốn mươi lăm độ?!??!?!?!?

Bình luận

Truyện đang đọc