TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Tiên Sinh, Mời Đi Một Chuyến

S đứng trước cửa sổ không hé môi, hắn chỉ lạnh lùng cười sau đó tiếp tục nhìn cảnh bên ngoài.

Mặt trời đã ngả về Tây, ánh sáng và bóng đêm đang đan xen luân phiên cho nhau. Ánh dương vừa ngạo nghễ sắp bị đóng đêm lạnh lẽo cắn nuốt sạch sẽ.

Thật đẹp…

Bộ dạng không cam lòng kia giống như quả tim đang bị cắn nuốt, nhảy lên một nhịp rồi nằm im lặng lẽ.



Người ta nói đã xui thì uống nước cũng bị sặc. Đặc biệt trong những thời khắc mấu chốt như vậy bỗng nhiên có việc lạ lùng xảy ra.



Lúc chiều Sở Niệm đang ở cùng Thương Sùng bàn bạc về việc siêu độ ngày 5 tháng 4 thì vài tiếng sau bỗng có mấy cảnh sát mặc cảnh phục xuất hiện trước cửa nhà Thương Sùng. Thậm chí trong đó có một cảnh sát mà cô và Thương Sùng đều quen biết… Vương Lượng!

Cẩm Mặc và Hoa Lệ nghiêm túc nhìn mấy cảnh sát ngoài cửa, còn Sở Niệm và Thương Sùng thì giật mình sửng sốt.

Từ lần gặp mặt trước tới giờ cũng hơn một tháng, bạn bè gặp nhau cũng không cần phải như vậy chứ? Sở Niệm cau mày ngơ ngẩn bước tới phía trước nhìn Vương Lượng hỏi:

“Vương Lượng, anh làm cái gì đó?”

Mấy cảnh sát đứng cạnh Vương Lượng thấy vậy tự nhiên hiểu rõ. Tuy lần này là cấp trên tự nhiên hạ mệnh lệnh nhưng mà do cũng là quen biết trước nên bọn họ cũng chỉ đứng yên đó không nói tiếng nào. Trong nháy mắt bao nhiêu ánh mắt đều tập trung trên người Vương Lượng… một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài từ trán hắn.

Trải qua chuyện lần trước mơ mơ hồ hồ, dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Vương Lượng hiểu rõ mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết cũng nhờ có Thương Sùng và Sở Niệm.

Ngày trước hắn đối với Sở Niệm có ấn tượng không tốt lắm nhưng trải qua nhiều việc bên nhau như vậy, Vương Lượng đã thật tâm coi bọn họ như bạn bè thân thiết. . Hơn một tháng không gặp nhau, Vương Lượng cũng chỉ nghĩ là do họ bận rộn, nhưng không ngờ hôm nay lúc sắp tan tầm thì cấp trên lại hạ một mệnh lệnh yêu cầu phải hoàn thành.

Từ đầu Vương Lượng đã thấy có gì không đúng muốn tìm lãnh đạo hỏi cho kỹ càng. Nhưng dù cố gắng thế nào thì người trong cục nói với hắn rằng mệnh lệnh lần này do cục trưởng chỉ đạo.

Tô Lực không phải từng nói bối cảnh của Thương Sùng không đơn giản sao? Tại sao lần này lại gặp phiền toái… mà còn lớn tới như vậy chứ?!

Áy náy mím môi nhìn Thương Sùng, Vương Lượng nhăn mày, quay sang Sở Niệ nói: “Là cấp trên đột nhiên có lệnh nói…nói…”

“Nói cái gì?” Thương Sùng hỏi.

“Nói thần tượng có liên quan tới một trọng án lớn, yêu cầu chúng tôi… đưa người về để điều tra.”

Vương Lượng nói ra mấy chữ cuối, giọng đã nhỏ lí nhí tới mức hầu như không nghe được. Đừng nói tới là Thương Sùng và Sở Niệm có tin không, chính bản thân hắn cũng không bao giờ tin thần tượng của mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

“Trọng án lớn?” Sở Niệm và Hoa Lệ đồng thanh hỏi Facebook Meomup153 edit tại gác s a c h. c o m.

Dù Cẩm Mặc và Thương Sùng không hé môi, nhưng toàn thân lạnh lẽo rõ ràng đang trách cứ cảnh sát làm chuyện vớ vẩn.

“Đúng vậy.” Vương Lượng cẩn thận dời mắt đi chỗ khác, nói tiếp. “Cấp trên đã ra lệnh như vậy.”

“Vậy ngươi nói cho chúng ta biết, anh trai ta phạm vào án mạng gì?” Hoa Lệ vốn không có giao tình gì với Vương Lượng, chỉ mới cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm mà thôi. Mắt thấy người ta chụp cho chủ nhân mình một cái mũ, Hoa Lệ kiêu căng đương nhiên không cho mặt mũi gì hết.

Đôi mắt lam long lanh hơi nheo lại, Hoa Lệ nhìn như tùy ý lại tỏa ra ý lạnh lẽo. “Nếu như mấy ngươi muốn nói gì thì nói thì chắc Mộ Thành thiên hạ đại loạn rồi!”

Vốn dĩ đã bực bội vì bắt đi làm nhiệm vụ này, Vương Lượng nghe thấy Hoa Lệ mỉa mai càng cảm thấy trong lòng như chịu thiệt tới phát nghẹn, muốn đập đầu vào tường.

Tuy Vương Lượng tốt tính không có nghĩa là ngừoi khác cũng vậy, nhất là khi nghe thấy Hoa Lệ mỉa mai công việc của họ, mấy cảnh sát đứng bên cạnh không hẹn mà trầm mặt xuống.

Một viên cảnh sát đem điếu thuốc trong tay ném xuống đất. Nếu không phải nể mặt Vương Lượng Meo_mup thì bọn họ việc gì phải đứng đây nghe một con nhóc nói móc chứ!

Không kiên nhẫn nổi, một cảnh sát bước lên trước Vương Lượng lấy từ trong túi ra lệnh bắt giữ được đóng mộc nổi, đưa tới trước mặt Thương Sùng: g a c s a c h. c o m

“Đây là lệnh bắt giữ, Thương tiên sinh nhất định phải đi theo chúng tôi một chuyến thôi”

Thương Sùng lạnh lùng cười, không buồn nhìn tới tờ giấy kia, hoàn toàn không để ý mà khoanh tay trước ngực, đôi mắt đầy thâm ý đánh giá viên cảnh sát đang nói chuyện với mình.

Rất kỳ quái không phải sao? Meo_mup

Từ lệnh bắt không có hình mà có thể chuẩn xác tìm được hắn, còn có thể kêu tên hắn. Thương Sùng cảm thấy chuyện này có thể có hai khả năng.

Thứ nhất là hắn ngày thường tác phong quá nổi bật nên cảnh sát kia có ảnh chụp mình.

Thứ hai, là trước khi tới tìm mình đã có kẻ cung cấp thông tin cho gã. 

Trực giác nói cho Thương Sùng biết việc đến cửa tìm người như vậy không phải là tình cờ, sai lầm, mà có thể chụp cho mình cái mũ cao như vậy… nhất định không phải là mới đột phát nghĩ ra.

Trùng hợp là chính mình mới vừa cùng Sở Niệm thương lượng xong việc xử lý quỷ môn thì lập tức xảy ra chuyện, trùng hợp tới mức người tới bắt mình lại là... Vương Lượng.

Cục trưởng cục công an phải không? Quả nhiên mạng lưới quan hệ thật đúng là rộng khắp.

Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ là nhất định không có khả năng để cho cảnh sát mang mình đi, nhưng nếu hắn hôm nay không đi thì cái mũ hư vô kia có thể sẽ bị chụp hẳn lên đầu mình.

Trước không đường tiến, sau không đường lùi.

S, ngươi đúng là hao tâm tổn trí cho ta lắm.

Thương Sùng không thích làm đào phạm, hơn nữa hắn cũng biết, nếu lần này sự tình thật là kế hoạch do S lập, vậy thì hắn muốn thoát khỏi trại giam cũng  tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.

Chỉ là…S, ngươi thật sự cho rằng Thương Sùng ta là quả hồng mềm sao?

Làm lơ gã cảnh sát cáo mượn oai hùm trước mặt, Thương Sùng liếc nhìn Cẩm Mặc.

Nhìn như nhẹ nhàng, hắn quay sang Sở Niệm nhún vai, hắn cong khóe môi, cười nhạt nói: “Nha đầu, không có việc gì. Cùng lắm thì cũng chính là theo chân bọn họ đi một chuyến tới cục cảnh sát, uống trà mà thôi.”

Thương Sùng ra vẻ nhẹ nhàng làm Sở Niệm trong lòng đột nhiên tê rần, cô biết người đàn ông này ra vẻ như vậy cũng chỉ để mình yên tâm mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc