TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 187

Anh Em Thật Khổ

Sở Niệm bị Hoa Lệ hỏi thẳng làm cho ngượng ngùng, dùng tay xoa mũi. “Thương Sùng nói… Phải chờ tới chị tốt nghiệp đại học xong mới kết hôn.”

“A, lâu như vậy a!” Hoa Lệ không dám tin tưởng mà mở to hai mắt. “Chị dâu à, nếu Hoa Lệ không có nhớ lầm thì năm nay chị mới năm hai thôi.”

“…Ừ, đúng vậy.”

“Đại học chính quy học phần lớn đều là bốn năm, nếu dựa theo tình hình hiện tại, chẳng phải còn bắt anh hai em chờ hai năm mới có thể cùng chị kết hôn á?”

“…Oạch, hẳn là như vậy đi.”

Nhìn khuôn mặt đau khổ như trái khổ qua đèo của Hoa Lệ, Sở Niệm nhịn không được nhẹ giọng bật cười. “Kỳ thật cũng chỉ có hai năm mà thôi, nhanh mà. Hoa Lệ, chịbảo đảm thời gian thật sự sẽ không quá dài.”

Hai năm thời gian đối với yêu, thật sự chỉ là nháy mắt. Chính là……

Đột nhiên Hoa Lệ xáp tới cạnh Sở Niệm, rất là ái muội mà đối nàng đá lông nheo, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em có thể hỏi chị cái này không?”

Sở Niệm hồ đồ gật gật đầu. “Có thể.”

“Chị với anh hai có….cái gì không?”

“Cái gì là cái gì?”

“Chính là chị với anh hai á, có lên giường chưa?” Thấy Sở Niệm trầm mặc, Hoa Lệ càng gấp lên. Vô cùng bực bội gãi gãi đầu, nói thẳng: “Tức là chị với anh hai có ngủ với nhau chưa? Chị dâu à, đừng mắc cỡ, Hoa Lệ không nói ai nghe đâu.”

“…” Sở Niệm mặt đỏ rần, cô không hiểu làm sao mà gặp anh em nhà này xong thì da mặt càng ngày càng mỏng.

Hít một hơi thật sâu, Sở Niệm do dự trong chốc lát nói: “… Còn không có.”

“Không phải chứ! Hai người bên nhau hơn nửa năm, đến bây giờ một lần quan hệ cũng chưa phát sinh á?”

“Cái này… Thật đúng là chính là không phát sinh.”

Hoa Lệ thở dài, nàng cuối cùng minh bạch vì cái gì mỗi lần mình phá hư lúc hắn cùng Sở Niệm thân thiết, ánh mắt hắn đều khủng bố như vậy. Thật vất vả có thể cùng nữ nhân mình yêu ở bên nhau, mỗi ngày chỉ được ngó mà không được ‘ ăn ’, chủ nhân không phát hỏa mới lạ.

Đôi mắt lam quét qua bộ ngực không phải to nhưng cũng  không phải nhỏ Sở Niệm, Hoa Lệ khẩu khí rất là âm dương quái khí. “Chị dâu à, không tư tưởng chị cũ kỹ vậy chứ? Nếu thật là như vậy, anh em thật là khổ mà.”

“…là sao?”

“Chế nói coi, cả ngày có một mỹ nữ lắc lư trước mặt, mà còn là người mình yêu nữa… Ôm ôm ấp ấp đồ ăn, mà khôngăn được thì đau khổ cỡ nào. Anh em tuy chưa tới mức đói bụng ăn quàng, nhưng là hắn tốt xấu cũng coi như là đường đường chính chính đại nam nhân đó, chế như vậy, quả thực là quá tra tấn hắn!”

Sở Niệm dại ra, đây đều là cái gì gì vậy trời. Cho dù cô vẫn là xử nữ, nhưng mà tư tưởng cũng cởi mở lắm mà! Dĩ nhiên là cũng chỉ cởi mở với một mình Thương Sùng thôi. 

Vô cùng bất đắc dĩ dùng tay che mắt mình, Sở Niệm sớm đã bị Hoa Lệ tra tấn tới tối tăm mặt mày.  

“Hoa Lệ, ta thật sự không có tra tấn anh em mà. Tâm ý chị với anh hai em thật thiên địa chứng giám mà.”

“… Vậy sao chị với anh hai không ấy ấy?”

“…Chị có thể nói là anh em không muốn sao.”

“Sao có thể?” Hoa Lệ rõ ràng không tin những lời này của Sở Niệm. “Người khác không hiểu biết anh em, em còn không hiểu anh ấy sao? Nếu không phải là chị không muốn thì anh hai em đã sớm mang chị ra ‘ ăn ’ rồi.”

“Chế à, chị vậy là không đúng rồi. Chị phải biết đàn ông ấy mà, phương diện kia là không thể nghẹn lâu, bằng không về sau vạn nhất mình thật sự muốn, ví dụ ngay lúc viên phòng đi, mà lúc đó không được thì người khổ là chị đó nha.” 

“… Còn có vụ này hả?” Sở Niệm hoàn toàn bị shock bởi lời Hoa Lệ nói, tin thật mà chớp chớp mắt. “Đây là bác sĩ nói sao? Hoa Lệ, em ngàn vạn đừng làm chị sợ.”

Hoa Lệ khinh bỉ liếc Sở Niệm. “Còn cần bác sĩ nói? Em xem TV đều đã biết được không?”

“TV nào hả, sao chị chưa từng xem chứ.”

“Kênh 2 của đài truyền hình Mộ Thành đó, ngày nào chả có danh y khoa tiết niệu tọa đàm. Chị dâu à, chị đừng có trách Hoa Lệ ghét bỏ chị chứ. Chị nói chị coi chị đường đường cũng là sinh viên đại học năm hai, nghĩ sao mà ba cái thường thức sinh lý này cũng không biết chứ.”

Tốt rồi, Sở Niệm lần này là thật sự phục Hoa Lệ.

Kênh 2 đài Mộ Thành, hai bốn tiếng đều quảng cáo mua sắm! Nhớ tới có một lần nhàm chán chính mình đã từng nghe cái màn y sư toạ đàm, Sở Niệm đến bây giờ đều còn cảm giác ‘say’.

TV toạ đàm phóng búa, Hoa Lệ chém gió, càng buồn cười hơn chính là chính mình còn tin!

Cũng không nhớ tới cùng Hoa Lệ nói lung tung cái gì, Sở Niệm nằm dựa vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.



Nhìn chiếc Ferrari lóa mắt hoàn toàn khuất tầm mắt, Thương Sùng đứng ở trong phòng mới xoay người, ngồi xuống ghế dựa.

Nhận lấy chiếc ly pha lê Cẩm Mặc đưa, Thương Sùng sắc mặt hoàn toàn quạnh quẽ.

Hồi lâu lúc sau, hắn mới chuyển mắt nhìn về phía Cẩm Mặc vẫn luôn đứng ở một bên. “Ngồi đi, luôn đứng như vậy, làm ta cảm thấy có chút kỳ quái.”

Cẩm Mặc sửng sốt, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, cơ hội có thể ngồi cùng Thương Sùng chỉ là lúc đi cùng Sở Niệm. Tuy rằng hắn hiện tại cũng không có khôi phục chân thân bộ dáng, nhưng vẫn là cảm thấy có chút không ổn.

Do dự một chút, Cẩm Mặc theo thói quen cau mày. “Tâm ý của chủ nhân, Cẩm Mặc tâm lĩnh. Chính là……”

Thương Sùng cắt ngang hắn. “Cẩm Mặc, biết ngươi thua Hoa Lệ chỗ nào không?”

“…… Cẩm Mặc không biết.”

“Ngươi thật cứng nhắc, rất nhiều chuyện nếu giống Hoa Lệ đơn giản như vậy một chút, có lẽ sẽ càng tốt.” Nhấp chất lỏng màu đỏ trong ly, ngữ khí Thương Sùng làm người nghe không nghe ra nửa điểm bớt giận.

“Chủ nhân giáo huấn phải, Cẩm Mặc về sau sẽ tận lực sửa lại.”

“Vậy được.” Thương Sùng giơ tay chỉ ghế dựa bên cạnh. “Điều đầu tiên ta muốn sửa lại chính là ngươi ngồi ở chỗ đó cùng ta nói chuyện.”

“Dạ.” Cẩm Mặc cứng người, ngồi xuống.

Trầm mặc trong chốc lát, hắn thấy báo chí đặt ở trên giường. Cẩm Mặc cảm thấy, chủ nhân trong lòng phỏng chừng là có chuyện gì.

Cẩm Mặc hỏi: “Chủ nhân, ngài là suy nghĩ tới người đàn ông trên báo kia sao?”

“Ừ.” Thương Sùng nhớ tới thân ảnh mơ hồ kia, không khỏi cau mày. “Ngươi không cảm thấy hắn rất kỳ quái sao? Dùng nhiều tiền như vậy ở ngay lúc này mua công ty Tôn Quý Nhân, nếu là người bình thường cũng kệ thôi, còn cố tình thần bí như vậy.”

“Chủ nhân là lo lắng người này…… Sẽ uy hiếp đến an toàn Sở Niệm?”

“Cái này ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy kỳ quái mà thôi.” Ngửa đầu cạn ly, Thương Sùng đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ. “Cẩm Mặc, nghĩ cách đi tra xét một chút chi tiết người kia. Lần này ngươi phải cẩn thận, ta cảm thấy hắn cũng không dễ đối phó.”

Bình luận

Truyện đang đọc