TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chỉ là hiện tại, mặc kệ Mặc Vân Hiên nhấn chuông bao nhiêu lần thì bên trong biệt thự cũng không có phản ứng. Thậm chí, ngay cả bảo mẫu đuổi cậu lúc trước cũng chẳng thấy ra nữa.

Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa nhấn chuông vừa gọi tên Nhạc Du. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối đáp lại cậu chỉ có từng đợt tiếng vọng lại ở trong không khí. Căn nhà kia vẫn yên tĩnh đến khủng bố như cũ.

Sở Niệm nhíu mày nhìn mặt trời dần lặn xuống, đi đến bên cạnh Mặc Vân Hiên, khuyên: "Thôi, chúng ta về đi, ngày mai lại đến."

Mặc Vân Hiên không nói, cúi đầu im lặng một hồi.

"Hai người đi trước đi, tôi đợi ở đây một lát rồi về sau."

"Không phải đã nói là cùng nhau đi về à? Vừa khéo thầy Thương có thể lái xe đưa cậu về." Ý thức được mình nói sai, Sở Niệm vội vàng cười ngây ngô với cậu.

"Ngày mai chúng ta lại đến, nếu như vẫn không liên lạc được với Nhạc Du, chúng ta sẽ báo cảnh sát. Cậu đừng nghĩ lung tung, nhanh đi về nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai chờ điện thoại của tôi."

Mặc Vân Hiên ngẩng đầu, nhìn nhìn Sở Niệm, lại nhìn Thương Sùng đứng bên cạnh, nói: "Hai người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ về. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm loạn."

Sở Niệm biết cậu không tin cô sẽ rời đi, nhưng thấy cậu lo lắng cho Nhạc Du như vậy, vẫn vỗ vai cậu một cái. Xoay người đi đến bên cạnh Thương Sùng, dùng đuôi mắt xác định Mặc Vân Hiên không có nhìn qua đây, dùng ngón tay chọc chọc Thương Sùng đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta không đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Lên xe, chúng ta đi vòng đến phía sau biệt thự." Thương Sùng nhấn mở khóa xe, liếc Mặc Vân Hiên một cái liền đi vào trong xe ngồi.

Sở Niệm cũng đi theo, ngồi ở trong xe phất phất tay làm bộ chào tạm biệt Mặc Vân Hiên, hai nguời liền lái xe rời đi. 

Phải biết nhà Nhạc Du ở trong khu biệt thự là rất lớn, mặc dù chỉ là đi vòng ra mặt sau biệt thự cô và Thương Sùng cũng phải chạy qua nửa sườn núi. Đợi đến nơi, thì trời đã tối rồi.

Sở Niệm ra khỏi xe trước, nhìn bức tường cao khoảng hai mét ở trước mặt, liếc Thương Sùng một cái, nói: "Tôi nhảy vào từ đây còn anh vào thế nào thì tự nghĩ cách nhé."

Cô chỉ đồng ý để Thương Sùng đi theo mình, nhưng cô đâu có nói là giúp anh ta leo tường vào đâu nhỉ?___LE.....Quu¥>>>>♫♥D♪O,,,,nnnn----Dù sao độ cao này cũng chẳng làm khó được cô, còn Thương Sùng có thể vào được không thì chẳng liên quan đến cô nữa.

"Được." Thương Sùng cười cười.

Sở Niệm hừ lạnh, ở trong mắt cô, lúc này Thương Sùng mỉm cười, chẳng qua là gắng gượng chống đỡ trước mặt mình mà thôi.

Hoạt động xương ống chân một chút, cô lui về sau một bước. Chạy lấy đà một bước nhỏ, một cước dẫm lên trên vách tường, hai tay chống nhẹ, gọn gàng phi thân vượt qua bức tường.

Vuốt ve tro bụi dính trên tay, Sở Niệm nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh biệt thự. Đang chuẩn bị mặc kệ Thương Sùng còn đang ở bên kia bức tường, đi về phía biệt thự, một bóng trắng tráng kiện đã đứng ngay bên cạnh cô.

Trong lòng Sở Niệm hơi kinh ngạc, nhìn Thương Sùng từ trên xuống dưới, thân hình vẫn ưu nhã như cũ, bèn châm chọc: "Không nghĩ tới thân thủ khá tốt nhỉ, nếu như đi làm trộm thì tiền đồ sẽ vô hạn lượng đó."

"Kiểu nghề nghiệp có tiền đồ vô lượng này, vẫn tương đối thích hợp với em." Thương Sùng nhướn mày trêu chọc nhìn cô.

Sở Niệm trừng anh một cái, đáp trả: "Cứ đắc chí đi, lát nữa sẽ khiến anh đái ra quần đấy."

"Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ."

Sở Niệm hừ một tiếng, đi về phía trước vài bước, lại vòng về, dặn: "Lát nữa, mặc kệ là anh nhìn hay nghe thấy cái gì, cũng đừng hỏi, biết chưa?"

Thương Sùng nhếch môi cười cười, chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, ý tứ đơn giản mà rõ ràng.

Thương Sùng như vậy đúng là khiến cho Sở Niệm cảm thấy hơi khó tưởng tượng. Trên thân người đàn ông này có quá nhiều điểm đáng nghi, nhưng giờ cô không rảnh để làm rõ những điểm ấy.

Nghĩ tới dù sao lát nữa mình cũng xóa đi ký ức của anh, Sở Niệm cũng không rảnh nói nhảm với anh, liền đến trước cửa nhà Nhạc Du.

Xuất ra hộp phấn, thấy kim chỉ nam bên trong không còn chuyển động loạn xạ như ban nãy, cô liền lấy gậy hàng ma từ trong túi ra, bước lên bậc thềm. Cùng Thương Sùng trao đổi ánh mắt, cô liền nắm lấy tay cầm ở cửa.

"Trên tay cầm có nước." Nhìn nhìn nước đọng trong lòng bàn tay, Sở Niệm nhíu mày. Sau khi ra hiệu cho Thương Sùng cẩn thận, cô nhẹ nhàng chuyển động tay cầm, mở cửa phòng ra.

Theo như bình thường thì bên ngoài trời đã tối, trong nhà dĩ nhiên phải bật đèn lên. Thế nhưng trong nhà Nhạc Du lại đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón.

Không khí ẩm ướt theo gió lạnh thổi qua mặt, Thương Sùng mở đèn của di động lên chiếu sáng, theo vách tường tìm được công tắc đèn.__;::;___LLLLQLQLLQ++++ Bật hai cái, anh hạ giọng nói: "Đèn hỏng rồi." Sau đó đưa tay sờ sờ vách tường, nói tiếp: "Trên vách tường cũng có nước, đoán chừng là nước thấm ướt dây điện ở trong phòng."

Sở Niệm gật nhẹ đầu, dùng di động quơ quơ quanh phòng một chút, mới nói: "Xem ra, trong phòng không có ai, chúng ta vào xem một chút chứ?"

Thương Sùng khẽ gật đầu, bởi vì sàn gỗ cũng có nước cho nên mỗi bước đi của hai người đều sẽ truyền đến tiếng tách tách. Làm cho căn phòng quỷ dị này, có vẻ càng thêm kinh khủng.

Sở Niệm đã từng tới nhà Nhạc Du, cho nên coi như sờ soạng cũng có thể biết đại khái vị trí. Hai người một trước một sau đi tới cầu thang bên cạnh, vừa mới chuẩn bị lên lầu, một bóng trắng liền lướt qua rất nhanh ở phía sau họ, Sở Niệm cảnh giác quay đầu lại.

"Anh nghe thấy cái gì sao?"

"Tiếng nước chảy." Thương Sùng giật giật lỗ tai, đợi đến khi càng lúc càng nghe rõ tiếng tí tách đó, mới nheo mắt lại, nhìn về phía ghế sofa ở chính giữa phòng khách.

Đi tới, sờ sờ trên mặt ghế sofa không ngừng rỉ ra nước đọng, lên tiếng: "Xem ra, đây không phải là chuyện lụt lội đơn giản."

Sở Niệm gật đầu, nói nhỏ: "Chúng ta lên tầng hai đi." 

Mới đi vài bước, cô lại chuyển hướng sang Thương Sùng, lấy một tờ bùa chú màu vàng từ trong túi ra, đặt vào tay anh, dặn dò: "Lát nữa anh đặt nó vào người để phòng ngừa bất trắc."

Cô còn tưởng anh sẽ hỏi vài vấn đề đại loại như vì sao cô lại có bùa chú gì gì đó, nhưng chỉ thấy anh nhận lá bùa, đặt ở trong túi quần, không hề mở miệng hỏi cô.

Trong lòng Sở Niệm liền cảm thấy có chút khác thường, vừa lên tầng vừa nhẹ giọng hỏi anh: "Vì sao anh không hỏi tôi cái đó dùng để làm gì?"

"Không phải em đã nói đừng hỏi em gì cả sao?" Theo ở phía sau, Thương Sùng cười cười đáp.

"Xem ra anh không hề sợ hãi chút nào."

"Lúc còn đi lính đã gặp chuyện khủng bố hơn nhiều, lại nói, trong quan niệm của tôi thì em chỉ là vào trước nên là chủ thôi."

"Trước kia anh đã từng đi lính à? Sao trước đó chưa từng nghe anh nói qua?" Cậu chủ nhà giàu sẽ đi lính thật à? Quá kỳ quái.

"Em không hỏi thì tôi nói làm gì?"

Bóng tối mờ che đi biểu cảm trên mặt Thương Sùng, điều này làm cho Sở Niệm tạm thời không phân biệt được thật giả. ___DOO<<<<>>>>NNNNN.....Nhưng nghĩ đến phản ứng và hành động leo tường trước đó của anh, bí ẩn trong lòng cô giống như được khai mở một chút.

Hai nguời vừa lên tầng hai, một trận gió lạnh liền quét qua. Một mùi ẩm ướt nghiêm trọng trộn lẫn với thứ mùi kỳ quái, hun cho hai người phải bịt kín mũi.

Sở Niệm nắm chặt gậy hàng ma, nhanh chóng nhìn lướt qua cánh cửa phòng đóng chặt kia. Lúc này, một giọt chất lỏng giống như nước rớt xuống mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc