TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 182

Thật Đúng Là Ngu Ngốc

Đám Edit: Meo_mup bảo vệ tử trạng cũng không giống nhau, có người bị dứt đứt tay trái, có kẻ bị giựt đứt hai tay, bất quá đều có điển giống nhau là bị người ta cắt đứt đầu lưỡi.

Tàn nhẫn, thật sự quá độc ác!

Cho dù là tội phạm giết người biến thái nhất trên thế giới, cũng không có khả năng sẽ dùng phương pháp như vậy đi tra tấn người khác.

Sở Niệm giơ tay, nhìn chuỗi hạt truy hồn trên cổ tay, chân mày cau thật chặt.  

Thương Sùng tựa hồ là đoán được Sở Niệm suy nghĩ cái gì, hai tròng mắt đen lặng yên không một tiếng động mà hiện lên một tia nhợt nhạt ý cười. Hắn ôm chặt Sở Niệm trong tay, nhìn Vương Lượng nói: “Nơi này không có quỷ hồn, ta nghĩ… Ngươi đã đoán sai.”

“Sao có thể.” Vương Lượng nói: “Nếu không phải quỷ hồn giết Tôn Quý Nhân bọn họ, thì bọn họ là chết như thế nào?”

“Cái này còn không biết, có lẽ là giống vụ cẩu nô lần trước.có kẻ tới nơi này tìm bọn họ báo thù.” Thương Sùng nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.

Ghé mắt nhìn các nhân viên cảnh sát đang thu thập tàn cuộc, Thương Sùng nói: “Dù sao Tôn Quý Nhân cái loại người ác này sớm hay muộn đều sẽ bị xử chết, chỉ cần yêu quái giấu ở phía sau màn kia không ra tác loạn, mặc kệ đối với các ngươi, hay là đối với ta cùng Sở Niệm đều là một chuyện tốt.”

Vương Lượng ngưng mi, cảm thấy Thương Sùng nói rất có đạo lý. Chính là… Hắn vẫn là giãy giụa một phen, đem tầm mắt nhìn về phía Sở Niệm đang trong trạng thái trầm mặc.

“Sở Niệm, ý em làm sao?” Edit: Meo_mup

Đứng ở một bên Thương Sùng hơi chớp mắt, tựa hồ như không ngờ được Vương Lượng hỏi vậy.

Người này không phải vẫn luôn đều nghe theo mình nói sao?

Quả nhiên, hắn ngoại trừ sùng bái chính mình, càng thêm tin tưởng Sở Niệm.

Sở Niệm mí mắt giật giật, mấy máy đôi môi khô khốc. Cô nói: “Thương Sùng nói không sai, nơi này thực sạch sẽ, thậm chí sạch sẽ hơn so với bất cứ phòng giam nào khác. Không có oán khí, không có oán hồn. Tuy nói là chim én bay qua còn để lại tàn ảnh, nhưng mà tình trạng này em chỉ có thể nói gia hỏa kia làm quá sạch sẽ.”

Cô cho rằng cho dù là cẩu linh, thậm chí là hai đứa cũng không có khả năng có biện pháp giống làm sạch sẽ như lúc này.

Nếu như muốn che dấu thì sẽ không ném loạn thi thể như vậy.

Nhưng mà nếu không phải ở che dấu thì người phía sau màn tại sao lại dùng cách như vậy làm?

Rất kỳ quái, tựa như có ai dùng dây thừng cột một cái còng. Nhìn như tự nhiên, lại rõ ràng xảy ra vấn đề.

Sở Niệm không thể không nghĩ tới, nếu như kẻ hạ thủ giấu mặt đó xuất  hiện trước mặt mình, cô có thể may mắn diệt trừ được hắn hay không.

Thương Sùng hơi hơi cau mày, dường như tùy ý mà nhéo má Sở Niệm. Làm như an ủi cô mà thấp giọng nói: “Có lẽ kia thứ đó cũng chỉ là tìm bọn Tôn Quý Nhân báo thù, sẽ không làm hại tới những người khác.”

“Hy vọng là như thế đi.” Sở Niệm thở dài, nàng vẫn cảm thấy để cho những yêu quái như vậy trên nhân thế thật sự không tốt lắm.

Giống như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ lúc nào

“Chuyện này sẽ không phải là cũng thuộc về phạm vi quản hạt của anh nữa chớ?” Ngước mắt liếc nhìn Vương Lượng còn đang rầu rĩ, Sở Niệm nói: “Thôi, đừng nghĩ nữa, việc này bỏ qua đi.”

Vương Lượng trầm mặc, lúc lâu sau mới gật đầu.

Thương Sùng mím môi, nhìn đồng hồ trên cổ tay, hiếm hoi hắn ôn tồn vỗ vai Vương Lượng, nói: “Đi, ta mời mọi người ăn sáng. Ngươi không phải còn muốn cùng ta so chiêu sao, hôm nay vể nhà tĩnh dưỡng đi. Mai rồi làm luôn khỏi chờ đợi nữa.”

Vương Lượng sửng sốt, rốt cuộc trên mặt có đã có chút thần thái. Phải biết rằng hắn chính là chờ đợi ngày này đợi đã lâu!

Sở Niệm cười nhạo một tiếng, dùng tay chọc chọc bả vai Vương Lượng. “Nhìn một cái đi, anh đúng là không có chút tiền đồ, anh không sợ bị hắn đánh thành cái đầu heo sao?”

Vương Lượng cười hắc hắc, chất phác tươi cười làm cho tiểu tử này có chút phá lệ thanh tú. “Thần tượng không như vậy đối với anh đâu, cao thủ so chiêu, chẳng phải đều biết điểm dừng sao.” Edit: Meo_mup

“Cao thủ?” Sở Niệm cười cong đôi mắt, rất là ghét bỏ đem Vương Lượng nhìn từ đầu đến chân. “Em đây không phát hiện anh chỗ nào cao, không phải em nói gì anh, nhưng mà thân thủ cỡ anh, đừng nói là Thương Sùng, em cũng có thể nhẹ nhàng KO anh đó.”

“Khoác lác mà không cần chuẩn bị bản thảo.”

“Em khoác lác? Vậy ngày mai cùng nhau thử xem nhá?”

Vương Lượng móc chìa khóa xe ra, mở cửa xe. “Tới luôn, nhưng anh phải nói trước, nếu anh không cẩn thận đả thương em, thì em không chỉ không được mang thù, hơn nữa thần tượng cũng không được trách cứ tôi đâu đó.”

“Cái này là đương nhiên, Sở Niệm em đây không có nhỏ nhen vậy đâu.”

Nhìn Thương Sùng kế bên, Sở Niệm rất khoe khoang cong cong môi. “Thương Sùng, anh không ngại em đánh hắn đúng không?”

“Không ngại.”

Bởi vì hiện tại xe mới còn chưa giao tới, cho nên Thương Sùng lần đầu tiên ngồi xe cảnh sát ít nhiều vẫn có điểm không thích ứng. Thật vất vả tìm tư thế thoải mái, hắn rất có thâm ý nhìn Sở Niệm nói: “Ngày mai nhiệm vụ đem hắn biến đầu heo cần phải giao cho em, ngàn vạn đừng làm anh thất vọng đó.”

“Chuẩn không cần chỉnh!” Sở Niệm cười hắc hắc, khiêu khích mà nhìn Vương Lượng đang nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu.

Vương Lượng khịt mũi bất mãn. “Thần tượng, chúng ta không phải là đánh có điểm dừng sao?”

Thương Sùng cong cong khóe miệng. “Đánh tới điểm dừng ta chưa nghe, nhưng mà câu vào sân thi đấu không có cha con chi cả thì ta nhớ rất rõ ràng.”



Cả bọn ba người đi ăn cơm sáng,sau đó đưa Sở Niệm về nhà, bởi vì thức đêm, cho nên cả một ngày hôm nay, cô đều ngủ ở nhà.

Cho dù chỉ một ngày không thấy được cô, trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng mà ngồi ở trên ghế dựa Thương Sùng vẫn là thực nhàn nhã mà uống rượu vang đỏ trong cốc có chân dài.

Hoa Lệ biến thành một con mèo trắng, thoải mái dễ chịu mà nằm ườn trên hai chân hắn, ghế bập bênh dưới thân dập dình.

Cẩm Mặc liếc mắt nhìn Hoa Lệ đang thoải mái híp mắt ngửa đầu, rất bất mãn mà hừ hạ mũi mèo.

Tất cả đều là mèo, dựa vào cái gì cô ta nằm ườn ra trên đùi chủ nhân, còn mình phải nằm dưới sàn nhà?!

Hoa Lệ ném cho hắn một ánh mắt xem thường, làm nũng dụi đầu vào bàn tay Thương Sùng. “Chủ nhân, ngài hôm nay sao lại uống vang đỏ? Cái này uống ngon thật sao?” Edit: Meo_mup

“Ngươi thật đúng là đồ ngốc.” Vốn dĩ liền trong lòng cực độ bất mãn, Cẩm Mặc đương nhiên lợi dụng cơ  hội mà khinh bỉ Hoa Lệ. “Chủ nhân uống rượu vang đỏ cũng chỉ là bởi vì tâm tình tốt, thứ đó sao so được với máu người?”

Hoa Lệ hướng Cẩm Mặc cào một cái. “Ta chỉ là hỏi một chút mà thôi, lại không phải hỏi ngươi, ngươi lắm miệng cái gì?”

“Ngươi quản ta! Miệng ta trên người ta, ta thích nói cái gì thì nói.”

Hung hăng cằn nhằn Hoa Lệ, Cẩm Mặc đứng lên từ trên sàn nhà. “Ngươi nói một chút ngươi hiện tại giống cái dạng gì? Chân chủ nhân ngươi muốn nằm là nằm hả? Không biết lớn nhỏ, muốn tạo phản hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc