TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 171

CỞI TRÓI CHO CÔ TA

“Ba tao sắp tới rồi?” Ấn Sầu nhíu mày, lão ta hầu như chưa từng nói với mình chuyện này.

Gã đàn ông gật đầu. “Lúc đại tiểu thư ra ngoài hút thuốc thì ông chủ gọi lại. Cô nhịn một chút, nếu không… chúng ta cũng không hoàn thành nhiệm vụ đâu.”

Ấn Sầu nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt gắt gao chăm chú dán vào Sở Niệm.

“Không cho tao giết nó cũng đúng, tao còn có cách khác.”

Quay quay cổ tay, cô ta nói: “Các người nhấc nó lên.”

Mấy gã đàn ông liếc nhìn nhau, sau đó đi đến trước mặt Sở Niệm, túm cô lên.

Vì chân tay cô đều bị trói chặt nên Sở Niệm đứng đó với một tư thế rất kỳ quái. Cô cau mày, nhìn chằm chằm Ấn Sầu.

“Bang.”

Một âm thanh vừa dứt khoát vừa vang dội vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Sở Niệm hiện ra năm dấu ngón tay. Mọi người còn đang kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn thì lần thứ hai Ấn Sầu hạ tay xuống.

Nhìn máu tươi chảy xuống từ khóe miệg cô, cảm giác tức giận của Ấn Sầu liền tiêu đi rất nhiều.

“Sở Niệm, không phải mày thích tát người khác sao? Hôm nay tao cho mày nếm thử tư vị ăn tát như nào!”

Lúc trước Bạch Oánh bị Sở Niệm tát, cho đi là cô đánh không đau nhưng nữ sinh cao ngạo kia cảm thấy bị vũ nhục. Ấn Sầu cảm thấy hôm nay thế nào cũng phải đem những đau đớn đó áp trả lên người cô.

Khóe miệng rách chảy máu vì răng đụng phải môi, vị tanh tràn ngập khắp khoang miệng Sở Niệm. Cô quay sang nhìn Ấn Sầu, môi cong lên cười trào phúng:

“Đúng là đứa trẻ không được bú sữa mẹ, đánh người ta cũng như loài tôm chân mềm.”

“Mạnh miệng thật đấy.” Ấn Sầu đưa tay bóp cằm Sở Niệm, khinh thường nhìn lại, cong khóe môi. “Chỉ là tao cảm thấy mày làm vậy không thông minh chút nào, mày biết rõ chọc giận tao thì kết cục là gì.”

Sở Niệm khinh thường cười nhạo một tiếng.

“Mày muốn giờ cầm dao đâm tao chết, hoặc đánh tao tiếp. Còn ngoài ra, tao không có tâm tư nói lời vô nghĩa với mày.”

Đau đớn trên mặt đối với cô căn bản không tính là gì, Sở Niệm biết nếu mình không cố ý chọc giận Ấn Sầu thì người phụ nữ điên này sẽ nghĩ cách đối phó Nhạc Du, lợi dụng cô ấy làm cho mình khó chịu.

Cô không muốn chết, nhưng cô càng không thể để cho Nhạc Du chết!

Bởi vì còn có Tôn Quý Nhân nên Sở Niệm đoán chắc Ấn Sầu cho dù thẹn quá hóa giận cũng không dám giết mình. Chỉ cần có thể chờ tới lúc hắn tới thì chút đau đớn có là gì.

Ấn Sầu hừ lạnh một tiếng, xoa xoa lòng bàn tay còn đỏ. Cô ta hướng về phía hai gã đàn ông sau lưng phất tay, rồi lui lại một vài bước.

Chỉ về chỗ Sở Niệm bị trói, Ấn Sầu nói: “Nếu người ta muốn bị đánh vậy thì các ngươi phải thành toàn cho ả. Nhớ kỹ, đánh tàn nhẫn một chút, bằng không thì cô ả sẽ cười nhạo các ngươi đó.”

Nhạc Du hét to: “Ấn Sầu, mày điên rồi! Mấy người là đàn ông mà đánh phụ nữ thì có gì mà bản lĩnh?!”

“Là nó tự tìm lấy, không thể trách tao.” Ấn Sầu giả vờ vô tội nhún vai với Nhạc Du, sau đó cười lớn, xoay người ngồi xuống sô pha.

Rút điều thuốc kẹp trên tay, Ấn Sầu đắc ý vắt chân, liếc mắt nhìn hai gã đàn ông còn đang đứng do dự, ả nói:

“Cứ yên tâm mà động thủ, nếu tao thấy vui, có lẽ… tao sẽ cho tụi mày nếm thử hai con nhóc này.”

Sở Niệm nhìn thấy mấy gã đàn ông cười, ánh mắt tràn ngập dục vọng đảo qua lại giữa Nhạc Du và Sở Niệm. Bọn chúng hầm hè, đi về hướng Sở Niệm.

Ngay lúc bọn chúng định xuống tay, Sở Niệm giương khóe miệng:

“Ta với các ngươi làm một giao dịch không?”

Gã cầm đầu nghĩ là cô đang kéo dài thời gian, rất khinh thường bảo: “Tiểu mỹ nhân, chúng ta xuống tay nhanh lắm. Sẽ không đánh sưng mặt cô đâu, bọn ta còn muốn được sung sướng mà.”

Nhạc Du bị trói trên ghế không nhịn được run lập cập. Cô dù đơn thuần cũng hiểu được từ ‘sung sướng’ từ mấy gã này nghĩa là sao.

Sở Niệm không nóng nảy, nỗ lực lắc tay cho bản thân thoải mái một chút. Cô nói:

“Ta không lo lắng chuyện này, chỉ là ta thấy có một giải pháp đẹp cả đôi đường cho chúng ta. Người ta nói cá và tay gấu không thể có cùng lúc, nhưng ta lại có cách nhìn khác.”

“Dù sao, ta cũng là một cô gái trẻ, mấy người đại lão gia lại còn sợ giao dịch với ta bị lật lọng sao?”

Sở Niệm nhìn bộ dáng chần chờ của chúng, trên mặt ý cười càng sau.

“Yên tâm đi, ta đâu kêu các người thả ta đi.”

Ấn Sầu ngồi trên ghế nhướng mày, ả không hiểu được trong hồ lô của Sở Niệm có thuốc gì.

Ấn Sầu trầm mặc làm mấy gã đàn ông tự tin, từ trên cao nhìn xuống Sở Niệm nói:

“Giao dịch gì, nói nghe xem?”

“Các người nới lỏng dây thừng trên người ta ra, chúng ta đánh một trận. Nếu ta thua, ta cho mỗi người một triệu. Nếu ta thắng, thì trước khi Tôn Quý Nhân tới mấy người không được tới gần ta và Nhạc Du.”

“Nói hay quá, thả mày ra rồi mày chạy mất thì sao?” Một triệu thực sự làm cho gã cầm đầu động tâm, nhưng gã cảm thấy chuyện này nhất định có bẫy gì.

[Meo_mup: 1 triệu tệ tính theo tỷ giá hôm nay thì khoảng tầm hơn 3 tỷ tiền mình đó mấy bạn ạ. Dù anh Trump với anh Tập quánh nhau ra sao thì cũng tầm 3 tỏi đó =)]

Dù là người ác thì cũng minh bạch, không có cái bánh nào rớt từ trên trời xuống.

“Mấy người có sáu người đàn ông, ta muốn chạy, cũng không thể chạy thoát đúng không?” Sở Niệm chớp mắt, ra dáng kinh ngạc. “Chẳng lẽ các người nghĩ không tin một tiểu cô nương sao? Chẳng phải là mấy triệu này sẽ ra đi luôn sao?”

“Đừng có dùng mắt chó nhìn người! Ông đây đang nghĩ đánh mày tiêu rồi thì chút nữa chơi không sướng thôi.”

Sở Niệm cười: “nếu vậy còn lo lắng gì? Ta không tin các người không muốn tiền kia.”

Gã cầm đầu nhìn Sở Niệm hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn Ấn Sầu. “Đại tiểu thư, ý cô thế nào?”

“Mấy người tự quyết định đi, không cần hỏi ta.” Ấn Sầu đưa tay ra, nhìn đồng hồ,ánh mắt độc ác trừng trên người Sở Niệm. “Dù sao vẫn còn sớm, ta không ngại xem một màn diều hâu bắt gà con.”

Gã đàn ông cười, quay đầu lại. “Nhớ đó, một triệu, đến lúc đó đừng có quịt nợ”

“Đứa nào quịt, đứa đó là cháu chắt.” Sở Niệm cười lạnh, quơ tay tỏ ý hiểu rõ.

“Cởi trói cho cô ta.” Gã nhìn hai kẻ đang đỡ Sở Niệm, khoanh tay trước ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc