TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Cảm nhận được đầu dây bên kia chần chờ, Tô Lực lặng lẽ thở dài, thanh thanh giọng nói: “Vương Lượng, cậu biết việc này là ba tôi đích thân ra lệnh, cho nên có vài chuyện dù là tôi đi nữa cũng không hỏi han được gì.”

“Em biết.” Tô Lực nói làm Vương Lượng cảm thấy mất mát vô cùng, kể cả đội trưởng cũng không làm được gì, hắn càng không có khả năng can thiệp. < meo Mup G a c s a c h. c o m> 

Nhụt chí, hắn nhắm mắt hồi lâu mới hồi phục tinh thần. “Đội trưởng, thật sự không còn… cách nào sao?”

“Tạm thời không có.”

Tô Lực nói. “Bất quá cậu yên tâm, mọi chứng cớ ở hiện trường đều có thể chứng minh Thương Sùng trong sạch, chỉ câu lưu ở sở mấy ngày, chắc sẽ nhanh chóng ổn thỏa thôi.”

“Thật vậy sao?” Vương Lượng không cho rằng mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản như vậy, việc Diệp Tử tối nay khác thường làm hắn cảm thấy khá kỳ quái.

Tô Lực ngồi trước máy tính trầm mặc, hắn cũng không biết nên trả lời Vương Lượng thế nào nữa. Dường như nghĩ tới điều gì, cứ mấp máy môi, mãi không nhịn được mới hỏi Vương Lượng: “Chuyện tối nay, cô ấy biết không?”

‘Cô ấy’ trong lời của Tô Lực đương nhiên Vương Lượng hiểu là ai.

Nhớ tới lúc Thương Sùng phải đi, nhớ lại biểu tình của Sở Niệm khiến Vương Lượng không khỏi chua xót.

“Biết, hơn nữa lúc đó cô ấy cũng ở đó.”

Trong lòng có chút rạn vỡ, Tô Lực nhắm mắt lại, không biết phải nói tiếp thế nào. Hắn biết rõ bọn họ quen nhau đã lâu, biết rõ trong lòng cô chỉ có Thương Sùng. Nhưng khi nghe Vương Lượng nói thì trong lòng vẫn đau đớn khổ sở như trước. Trong đầu vẫn vọng lại những lời cha hắn nói lúc trong thư phòng… đáng giá sao? Đáng giá sao…

Đưa tay che ngực, Sở Niệm, em còn muốn ở đây đến bao giờ?!

Cảm giác mệt mỏi lan tỏa trong lòng, Tô Lực nhíu mày, nói với Vương Lượng qua điện thoại:

“Thương Sùng bị bắt đi một cách khó hiểu như vậy, có lẽ tối nay cô ấy cũng không ngủ được. Vương Lượng, mau gọi cho cô ấy đi, nói với cô ấy rằng… mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết, nói cô ấy không cần phải lo lắng quá.” < meo Mup G a c s a c h. c o m>  meo Mup G a c s a c h. c o m>  “Được.”Vương Lượng cũng đang rối trong lòng, hắn không biết hắn báo cho Tô Lực, để anh ấy nhúng tay vào chuyện này rốt cuộc là đúng hay sai. Mình rõ ràng hiểu tình cảm của Tô Lực đối với Sở Niệm, chuyện như vậy mà bắt Tô Lực dính vào nhất định là dày vò anh ấy.

Từ đáy lòng, hắn nói lời xin lỗi với Tô Lực rồi thở dài, cúp máy, ném điện thoại lên bàn.

Không phải hắn quên lời dặn dò của Tô Lực, chỉ là hắn không biết phải nói dối với Sở Niệm thế nào để cô tin tưởng?

Ngoài trời mưa vẫn rơi, Vương Lượng cau mày, chỉ đành dựa vào khói thuốc để thả lỏng cảm xúc bản thân một chút.

Một điếu…rồi  lại một điếu… đến khi mặt đất đầy tàn thuốc tới mức hắn cũng không đếm được thì hắn mới lấy chìa khóa ra, tính đi xem Thương Sùng.

Nhưng hắn mới chỉ bước đi hai bước thì đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ… sau đó…rốt cuộc xảy ra chuyện gì hắn cũng không nhớ được.



Bởi vì quen biết với Vương Lượng nên Thương Sùng không bị giam trong phòng cùng bất cứ ai. Căn phòng đen tuyền, trừ ngọn đèn mờ ảo bên ngoài thì không có cửa sổ nào.

Bình luận

Truyện đang đọc