TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 170

Tao muốn giết mày

Sở Niệm nhìn gã đi đầu tiên, trên tay gã cầm  một miếng vải đen. Cô hừ lạnh, để cho đối phương bịt mắt mình lại, nói:

“Sợ tao nhớ đường sao? Ấn Đường, mày thật đúng là cẩn thận đó.”

“Đối phó với mày, tao đương nhiên phải thật cẩn thận rồi.”

Ấn Sầu đưa mắt nhìn khung cảnh hoang toàn vắng vẻ xung quanh rồi đi theo gã đàn ông quay trở lại xe.

Có lẽ thấy Sở Niệm ngồi trên ghế sau quá bình tĩnh nên cô ta lấy ra một cái khăn lông trắng, đổ triclometal lên, đưa cho gã đàn ông ngồi ghế sau, chờ cho gã úp lên mũi Sở Niệm rồi mới cho xe chạy đi.



Khoang mũi tràn ngập mùi thuốc mê làm cả người choáng váng, đang hôn mê thì Sở Niệm cảm thấy có người gọi mình. Cô nỗ lực muốn mở hai mắt, cho mình thanh tỉnh lại.

Ánh đèn mờ nhạt làm cô có chút chói mắt, mơ màng nghiêng đầu. Không nhìn rõ người cạnh bên mình nhưng cô vẫn há miệng thở dốc gọi. “Nhạc Du?”

“Niệm Niệm, Niệm Niệm ơi không sao chứ?! Tớ là Nhạc Du đây, mở mắt to ra nhìn tớ nào!” Nhạc Du bị trói trên ghế cố lức lôi kéo mình, nôn nóng nhìn Sở Niệm bị trói ở kế bên.

Sở Niệm dùng sức lắc đầu, mở mắt ra. Ánh nhìn vẫn mơ hồ, nhưng đủ để cô thấy được người bên cạnh cùng hoàn cảnh xung quanh.

Cúi đầu nhìn thấy chân tay đều bị trói bằng dây thừng, Sở Niệm hỏi Nhạc Du:

“Nhạc Du, cậu không sao chứ?”

[Meo_mup: thật tình thì mình với mấy con bạn thân toàn mày tao chi tớ =) nhưng không lẽ dịch cũng mày tao ^^ tiếng Việt mình phân rõ ràng, người ta thì chỉ You me, wo ni, toi moi…]

Nhạc Du mắt đỏ lựng, dùng sức gật đầu. “Tớ không sao, cậu thế nào? Bọn Ấn Sầu không làm khó cậu chứ?”

Nhạc Du trừ bỏ trên người có chút vết dơ, ngoài ra trên cơ thể không có vết thương gì.Điều này làm Sở Niệm yên tâm rất nhiều, cô cong khóe môi nói: “Yên tâm đi, tớ còn tốt.”

“Niệm Niệm, sao mà cậu ngốc vậy? Trước đây tớ đối với cậu như vậy, cậu tại sao còn phải mạo hiểm vì tớ?” Nhạc Du nước mắt tràn mi. “Cậu hẳn là giận tớ, hẳn là phải không cần lo cho tớ chứ!”

“Đồ ngốc cậu cũng bị Ấn Sầu châm ngòi thôi mà, cậu đối với tớ như vậy chỉ vì nghĩ không làm cho tớ khó xử thôi. Đừng có khóc, tớ không để cho cậu có việc gì đâu.”

“Bộp, bộp, bộp.” Ấn Sầu ngồi trên ghế sô pha nhìn hai cô như vậy thì cười lạnh vỗ tay.

“Đúng là chị em tình tâm, làm cho tao thật khó chịu.”

Nhạc Du kêu to:

“Ấn Sầu, mày rồi sẽ gặp báo ứng. Mày dám động vào Sở Niệm, tao sẽ nói ba tao không để mày yên!”

“Để coi hôm nay mày có thể đi ra khỏi đây không đã rồi mới nói tới chuyện nhìn thấy ba mày.” Ấn Sầu khinh thường nhả một vòng khói.

Sở Niệm cắn răng

“Nhạc Du, không cần cùng với mấy kẻ điên nói cái gì đâu. Cái loại người đáng thương như nó cũng chỉ có thể tìm niềm vui như vậy thôi.”

“Tao đáng thương hả? Sở Niệm, mày nghĩ mày tốt lành thế nào? Ba mẹ mày bị mày khắc chết, mày còn yêu đương với thầy giáo của mình. Tao thật xấu hổ thay mày!”

Cho dù ai nói bất cứ điều gì thì Ấn Sầu cũng có thể bỏ mặc. Nhưng mà khi nói hai chữ ‘đáng thương’ thì thật sự dị thường mẫn cảm.

Từ nhỏ tới lớn, mấy dì ở viện phúc lợi đều nói cô ta đáng thu ơng, từ nhỏ tới lớn, mọi người đều thương hại, lẫn cười nhạo cô ta. Cô ta cảm thấy hai chữ ‘đáng thương’này đại biểu cho sự khuất nhục của mình, đại biểu cho quá khứ dơ bẩn của mình, đại biểu cho việc cô ta dùng mọi cách cũng không thể rửa sạch thân phận của mình.

Sở Niệm lựa chọn nhìn xuống, cho dù Ấn Sầu cực lực che dấu sự phẫn nộ của bản thân, nhưng cô vẫn cảm giác được mình đã đạp trúng chỗ đau của cô ta.

“Tao chẳng cần xấu hổ, cũng tốt hơn mày nhiều.” Cô cười khinh miệt, nói tiếp. “Tao với Thương Sùng là ngươi tình ta nguyện, không giống với mày, tuổi còn trẻ mà bị một lão già đáng tuổi cha mình đè dưới thân. Nếu mày lớn lên có chút nhan sắc thì tao cũng có thể nghĩ là mày bị ép buộc. Đáng tiếc… chậc chậc, thật không hiểu Tôn Quý Nhân nhìn cái mặt này của mày làm sao mà có hứng thú được chứ.”

Giọng Sở Niệm không lớn, nhưng lời nào cũng chọc tới nỗi đau của Ấn Sầu. Hơn nữa trong lời nói của cô không che dấu ý cười nhao, làm cho mấy gã đàn ông ngồi trên sô pha cũng bật cười.

Lúc này, Ấn Sầu giống như mèo hoang bị dẫm phải đuôi, cả mặt tím bầm tức giận. Cô ta hung hăng nhìn mấy gã đàn ông với đôi mắt như hình viên đạn, rồi nhìn Sở Niệm:

“Mày đừng tưởng mình không sạch sẽ thì có thể kéo tao xuống nước cùng! Tao không có không biết xấu hổ như mày!”

“Tao không sạch sẽ?Ha ha.” Sở Niệm bị Ấn Sầu nói cho tức cười, nâng cằm chỉ chĩ đám đàn ông đang ngồi xem. “Mày hỏi bọn hắn, mày sạch sẽ hay không sạch sẽ? Đừng tưởng việc của mày và Tôn Quý Nhân không ai biết. Kéo mày xuống nước ư, mày mà xứng?”

Ấn Sầu tức giận cầm lấy con dao trên mặt bàn đi tới chỗ Sở Niệm, dùng tay bóp chặt cằm cô, Ấn Sầu nói:

“Còn không phải là lớn lên xinh đẹp sao! Để tao vẽ cho mày thêm đóa hoa trên mặt, coi mày còn dám vũ nhục tao không!”

Cảm thấy con dao lạnh băng trên mặt, Sở Niệm cảm thấy con dao lướt trên má mình, nói:

“Mày dám, Ấn Sầu, tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù mày vẽ hoa trên mặt tao, thì Sở Niệm tao so với mày vẫn là sạch sẽ!

Mày cho mày là cái gì? Tâm lý thì lêch lạc, dơ bẩn bất kham! Vì muốn ở lại bên cạnh Tôn Quý Nhân thì đem bán chính thân thể mình!

Trước mặt Nhạc Du thì giả bộ làm người tốt, mày tưởng làm vậy thì người ta sẽ giành chân tình cho mình sao? Ấn Sầu, mày thật đáng buồn cười!

Từ lúc sinh ra đã bị vứt bỏ, tự bản thân mày lựa chọn cho mình con đường cả đời này đều là rác rưởi!”

“Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày!” Ấn Sầu bị Sở Niệm chửi rủa đến phát cuồng điên, cô ta không còn nghĩ tới rạch mặt cô, mà chỉ nghĩ tới giết chết cô.

“Mày giết tao đi! Để coi Tôn Quý Nhân sẽ thu thập mày thế nào nếu mày dám giết tao!”

Tôn Quý Nhân thật sự muốn giết mình, nhưng lúc này Ấn Sầu lại bắt mình đi, Tôn Quý Nhân nhất định cũng sẽ ra mặt. Sở Niệm không tin với tính cách của Tôn Quý Nhân mà gã cho phép Ấn Sầu giết mình trước khi gã chơi đùa đủ.

Sở Niệm hét to không làm cho Ấn Sầu khôi phục được lý trí, nhưng lại làm cho mấy gã đàn ông ngồi trên sô pha lập tức đứng lên. Công phu nhanh như chớp, hai gã một trái một phải bẻ tay Ấn Sầu, một gã cướp con dao.

Bọn chúng cũng chỉ theo kiếm tiền, không có nghĩ tới gánh tội thay con điên này,

“Tụi mày phản sao! Buông tao ra, tao bảo chúng mày buông tao ra!”

Cả mặt Ấn Sầu ngũ quan vặn vẽo, dùng sức giãy dụa hòng thoát khỏi bọn chúng.

Nhưng cô ta chỉ là một cô gái sức trói gà không chặt, giãy dụa hồi lâu cũng không có kết quả.

Chờ cô ta bình tĩnh lại một chút, một gã mới nói với cô ta.

“Đại tiểu thư, cô cũng đừng xúc động. Ông chủ sắp tới rồi, tới chừng đó cô  muốn giết cô ta chẳng phải chỉ cần một giây sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc