TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Vào ban đêm, núi lớn nhìn khủng bố hơn ban ngày rất nhiều. Vì quanh năm hoang vắng không có ai qua lại nên nơi này không có lấy lối đi.

Sở Niệm cùng Thương Sùng mỗi người cầm một cái đèn pin, ánh sáng mờ ảo cùng với tiếng dẫm lên cành cây đánh thức đám thú hoang đang ngủ trên cây.

Đột nhiên, có âm thanh truyền vào tai Sở Niệm, cô đưa tay giữ chặt Thương Sùng đang định bước tới, cô dừng lại thấp giọng nói: “Thương Sùng, ta nghĩ là…nó…tới…”

“Ừ.” Thương Sùng hơi cau mày, sau đó bất động thanh sắc mà đứng nguyên tại chỗ.

Mắt nhìn thấy sương đen càng lúc càng nhiều vây quanh bọn họ, Thương Sùng nắm tay Sở Niệm, đem cô ôm vào lòng, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng lúc nhắm mắt lại.

Mười phút sau, sương đen tan đi, núi lớn lại khôi phục an tĩnh ban đầu

……

Lúc Sở Niệm mở mắt lại, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ban đầu rừng cây hoang vắng âm u, chỉ chớp mắt liền biến thành chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào cả trấn nhỏ.

Dù biết đây là ảo cảnh do liên lí tinh tạo ra, nhưng mà cô vẫn há hốc mồm, tưởng rằng bọn họ đã Xuyên Không!

Ngẩng đầu nhìn mặt trời còn lơ lửng buổi hoàng hôn cùng với những người qua đường cạnh bên họ, Sở Niệm nhăn chặt mày, hạ giọng quay sang Thương Sùng nói: “Em cảm thấy lúc nãy mình còn coi nhẹ thực lực của liên lí tinh này.”

Có thể xây ra một mộng ảo to như vậy, huyền ảo như vậy, mà vẫn không cần hiện thân, vậy có thể nói liên lí tinh này thực lực mạnh mẽ biết bao!

“Có lẽ đi.” Thương Sùng câu môi, cười ý vị.

Sở Niệm bĩu môi, nhìn về bốn phía. “Chúng ta đây hiện tại phải làm sao bây giờ? Sẽ không phải là đứng yên đây không làm gì chứ?” 

“Nha đầu, đừng nóng vội.” Giơ tay chỉ về chiếc xe ngựa đang chạy về phía họ. Thương Sùng nói: “Em coi, hiện tại không phải đã có người tới đón chúng ta sao?”

Nghe vậy, Sở Niệm nhíu mày, cô bặm môi nắm chặt bàn tay của Thương Sùng. 

Cơ hồ là dùng tốc độ chớp mắt, xe ngựa đã ngừng ở trước mặt bọn họ. Một người mặc trường bào cổ đại màu đen từ trên xe nhảy xuống, Thương Sùng ôm eo Sở Niệm, lạnh lùng cười.

Đầu tiên là hắn khom người hành lẽ với Thương Sùng cùng Sở Niệm, sau đó thư sinh bước sang một bên, làm thủ thế ‘xin mời’. “Chủ nhân phái tiểu nhân đến đón hai vị, trước mời hai vị lên xe ngựa, chủ nhân đã đợi hai vị ở phủ đệ lâu rồi.” 

Thương Sùng nhướng mày, dưới sự chỉ dẫn, đỡ Sở Niệm lên xe ngựa.

Trước kia cô cũng từng tưởng tượng cảnh đi xe ngựa như trên phim, nhưng lúc ngồi lên thật, Sở Niệm mới phát hiện, cảm giác này thật sự không có tốt đẹp như trong tưởng tượng vậy. Đi đường lắc la lắc lư thì thôi, nhưng mà cảm giác này thật làm cho người chưa từng say xe như Sở Niệm cũng muốn ói. 

Thật vất vả chống cự tới lúc xe ngựa dừng lại, ngồi ở trong xe Sở Niệm cùng Thương Sùng liếc nhau. Sau đó chờ đợi màn xe kéo ra, hai người một trước một sau cuối cùng từ trong xe bước ra. Đánh giá tòa phủ đệ xa hoa dán hỉ tự, bọn họ tiến vào nhà trong. 

Liếc mắt nhìn trên vách tường dán chữ hỉ đỏ chói cùng nến đỏ trên bàn, Thương Sùng ôm lấy eo Sở Niệm đứng yên.

Nhìn như bình thường cong khóe môi, hắn đem ánh mắt đặt lên người gã thư sinh. “Chúng ta hai người nếu đã tới nơi này rồi, chủ nhân của ngươi lại không hiện thân, vậy không khỏi có chút thất lễ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc