TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

Chương 263

Không Cho Làm Bọn Buôn Người!

Nếu nam nhân kia không nghĩ lại hoặc là biến mất, như vậy mình cùng Thương Sùng…… sẽ mắc kẹt ở đây cả đời.

Như kiến bò chảo nóng, Sở Niệm nắm chặt hai tay đi qua đi lại trong phòng. Cô không có tâm trạng và thời gian để thưởng thức căn phòng của nữ nhi thời cổ đại này, trong lòng cô càng thêm lo lắng không biết Thương Sùng lúc này như thế nào.

Liên lí tinh chắc sẽ không làm hắn bị thương, nhưng mà Thương Sùng…hắn sẽ thật sự cùng nói chuyện phiếm với gã sao?

Sở Niệm thật sự rất muốn mở ra cửa phòng, vọt vào trong đại sảnh. Chỉ là…… [Meo_mup] [cám ơn các bạn đã đọc sách tại g.a".c s.a".c.h.com]

Thương Sùng, đừng làm cho người ta lo lắng được không?

……

Trong phòng thấp thỏm nôn nóng cùng trong đại sảnh giương cung bạt kiếm đều làm cho người ta có cảm giác trái tim hít thở không thông.

Ngay lúc Sở Niệm chịu không nổi, chuẩn bị đi tìm Thương Sùng thì từ cửa phòng truyền tới âm thanh gọi cửa quen thuộc.

“Nha đầu, mở cửa.” Thương Sùng đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh, yêu chiều như không hề có điều gì phát sinh. 

Sở Niệm vọt tới cửa, mở cửa ra. Đầu tiên là khẩn trương nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó bất ngờ nhào vào ngực hắn, thở hổn hển.

Sự mềm mại trong vòng tay làm Thương Sùng cong môi, đưa tay lên ôm chặt lấy Sở Niệm. Im lặng một lúc, hắn mới mở miệng, nói: “Sao vậy, mới có nửa tiếng không gặp. Nha đầu, em nhớ anh tới vậy sao?”

“Ừ, em nhớ anh, rất nhớ anh.”

Hắn hỏi chỉ để phân tán sự lo lắng của cô, nhưng những lời Sở Niệm trả lời làm cho Thương Sùng cả người tan chảy thành một dòng suối ấm áp mùa xuân, hắn không nói nên lời sự yêu thương và quyến luyến.

Nhẹ nhàng mà hôn lên má Sở Niệm, Thương Sùng ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh cũng rất nhớ em, mỗi phút mỗi giây anh đều nghĩ về em.” 

Yêu chiều véo đỉnh mũi xinh xắn của Sở Niệm, Thương Sùng đưa cô đến sát cạnh giường rồi ngồi xuống. Đưa tay vén tóc mái lòa xòa ra sau tai cho cô, Thương Sùng nhìn cô và nói: “Nãy giờ ngồi đây em có nghĩ ra cách để ra ngoài không?”

“Không có.” Sở Niệm ảo não thở dài, đổ hết bùa chú trong túi ra. “Ảo cảnh này chắc chắn có khả năng ngăn trở linh lực, dù em thử bao nhiêu lần, dùng bùa nào cũng vậy, khẩu quyết các kiểu mà không có tác dụng.”

“Thương Sùng, em nghĩ nếu chúng ta muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có cách nhờ cậy gã liên lí tinh kia mà thôi.”

Sở Niệm thật không nghĩ tới sẽ nói những lời này với Thương Sùng, không nói tới là đàn ông nghe như vậy cảm thấy khó chịu thế nào, mà chính là hiện tại, cô cảm thấy những lời này, không đúng, là cái này ý tưởng nhất nhất thực ngu xuẩn! [Meo_mup] [cám ơn các bạn đã đọc sách tại g.a".c s.a".c.h.com]

Liên lí tinh có thể đem bọn họ kéo tới nơi này, khẳng định sẽ không dễ dàng thả ra. Tuy tới giờ cô còn chưa biết thụ yêu kia muốn cái gì, nhưng mà trong tình huống này còn phải dựa vào kẻ địch của mình. Quả thực chính là … quá … ngốc!

Cô có chút khẩn trương siết chặt các ngón tay, Sở Niệm nhìn về phía Thương Sùng, ánh mắt đều đều vô cùng cẩn thận. Cô không ngừng suy nghĩ, nếu Thương Sùng tức giận vì những lời này thì cô phải làm sao. Cô cũng không ngừng suy nghĩ, mình phải làm sao để nam nhân luôn kiêu ngạo này chấp nhận ý tưởng của mình.

Không có biện pháp, không có người nào sẽ nguyện ý lưu tại ảo cảnh cả đời. Huống chi, bọn họ còn cần phải mau chóng đi cứu Cẩm Mặc.

Ngồi ở một bên Thương Sùng thực rõ ràng nắm được cảm xúc lúc này của Sở Niệm, hắn đầu tiên là giả vờ bất mãn hơi cau mày, sau đó mới làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Vờ như tự vấn nhiều lần, hắn cố nén ý cười trong lòng, nhìn về phía Sở Niệm: “Nha đầu, chẳng lẽ…… Thật sự không có biện pháp khác sao?”

“Nếu…nếu là có khác biện pháp, em cũng không có nóng nảy như vậy.” Sở Niệm hổ thẹn cúi đầu.[Meo_mup] [cám ơn các bạn đã đọc sách tại g.a".c s.a".c.h.com]

Thương Sùng nói: “Tìm hỗ trợ từ địch nhân, chúng ta cũng cần phải thỏa hiệp trả giá một chút. Cái này… em hẳn là hiểu rõ, không phải sao?”

“Em hiểu, chỉ cần hắn không bắt chúng ta lưu lại nơi này, không động vào chúng ta, thì chúng ta cũng đành thỏa hiệp thôi.” 

“Haiz,  quả nhiên vẫn là không có biện pháp khác.” Thương Sùng cong khóe cười.

“Có ý tứ gì?” Sở Niệm không rõ nguyên do mà cau mày. “Lúc nãy anh và gã liên lí tinh trong đại sảnh nói cái gì?”  

“Cũng chưa nói cái gì, chẳng qua gã nói cho anh biết, nếu chúng ta muốn rời khỏi ảo cảnh này nhất định phải đáp ứng gã một điều kiện.”

“Nói em nghe một chút.”

Thương Sùng nắm tay Sở Niệm đặt ở trên đùi mình. Mặc dù  suy nghĩ này là điều hắn đã mong đợi hàng ngàn năm, nhưng khi khoảnh khắc này đến, trái tim hắn thực sự có chút lo lắng.

“Nha đầu, em hẳn biết tác dụng của liên lí tinh?”

“Dạ” Sở Niệm gật gật đầu. [Meo_mup] [cám ơn các bạn đã đọc sách tại g.a".c s.a".c.h.com]

“Liên lí tinh này vốn là thư sinh của huyện thành này. Vì lý do riêng nên mới đạt thành khế ước với cây liên lí kia. Từ mấy trăm năm trước đến bây giờ, hắn chỉ còn thiếu một nhân duyên nữa, liền có thể rời khỏi nơi này, một lần nữa luân hồi.”

Nói tới đây, hầu kết Thương Sùng khẽ động, hắn nhìn Sở Niệm chằm chằm, sợ chính mình bỏ qua một chút ít cảm xúc cùng phản ứng của cô.

“Cho nên lúc nãy sau khi em rời khỏi đại sảnh, hắn nói với anh, mong rằng chúng ta có thể nhanh chóng giúp đỡ hắn một việc.”

“ Việc gì?” Sở Niệm mơ hồ gãi đầu. “Gấp cái gì? Hắn sẽ không bắt chúng ta đi ra ngoài huyện thành bắt  vài nam nữ độc thân, lại đây bái đường thành thân chứ? Thương Sùng, anh biết loại chuyện này là trái với pháp luật. Em không có làm chuyện buôn người này đâu, cũng không cho anh làm!” 

“……” Thương Sùng bất đắc dĩ xoa xoa đuôi lông mày, quả nhiên tư duy của nha đầu này, trước nay đều không giống người bình thường.

Thành thân còn không phải là cần một nam một nữ sao, chính mình là nam nhân, nàng là nữ nhân…… Nha đầu này, vì cái gì còn có thể nghĩ đến việc đi ra ngoài, tìm bắt nam nữ độc thân?

Chẳng lẽ chính mình  nhìn liền giống kẻ không tuân thủ pháp luật sao?

Bên tai vẫn là tiếng Sở Niệm lải nhải phẩm đức giáo dục, Thương Sùng khóe miệng run lên. Hắn đưa mắt nhìn sang đôi môi cô, đột nhiên cúi đầu hôn.

Sở Niệm bất ngờ bị hắn tập kích làm cho hoảng hồn, kinh ngạc mở to hai mắt, khó tin nhìn nam nhân gần trong gang tấc.

Cô muốn hỏi Thương Sùng là làm sao vậy, cô cũng muốn biết…… Hắn sao lại đột nhiên làm như vậy.

Nhưng khi đầu lưỡi đầy bá đạo mềm mại thâm nhập vào khoang miệng, mọi điều trong lòng Sở Niệm định nói ra đều tiêu tán.

Cô bắt đầu chậm rãi hôn lại, cùng mắt miệng môi quấn quít. Động tác không thuần thục như nam nhân này, nhưng vẫn làm cho hô hấp hai người nặng lên.

Ngay lúc Sở Niệm cảm thấy như thiếu không khí, Thương Sùng rời môi chuyển sang hôn lên mặt cô.

Cảm giác tê dại lan tràn toàn thân.

Âm thanh làm cô động tâm không thôi trong chốc lát truyền vào tai. 

Bình luận

Truyện đang đọc