TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Gã trầm mặc vài giây, ngay sau đó liền nở nụ cười ha ha. Tiếng sofa trầm xuống làm Thương Sùng biết hắn đã rời cửa sổ, ngồi xuống ghế sofa hoặc ghế dựa nào đó.

Tảng đá treo trong lòng rốt cục cũng được hạ xuống, Thương Sùng móc chìa khóa xe ra, cúi người ngồi vào ghế lái.

Hai phút sau, Thương Sùng mở miệng hỏi hắn: “Suy xét như thế nào?”

“Thành giao.” Gã dựa vào ghế, khóe mắt híp lại. “Ngày mai, buổi sáng 10 giờ, chỉ cần ta một nhận được hợp đồng chuyển nhượng, ta cam đoan con mèo nhỏ của ngươi sẽ về tới nhà.”

“Nếu ta muốn hiện tại liền thấy hắn thì sao?”

“Thương tiên sinh, ngươi hẳn là minh bạch rằng thương trường tàn nhẫn chứ?” Nam tử châm chọc mà hừ nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài có tiết tấu mà gõ vào tay ghế dựa. “Hơn nữa, ta và ngươi cũng cũng không có tình cảm đáng nói.”

Dùng tay nắm chặt tay lái, đôi mắt Thương Sùng nhuốm đầy sát ý.

Nếu không phải hắn đã đáp ứng với Hoa Lệ sẽ mang Cẩm Mặc về trong hôm nay, hắn đã muốn giết chết kẻ ở đầu dây bên kia lắm rồi.

Mấy ngàn năm qua, trước giờ chưa có một ai dám ra điều kiện trước mặt hắn. Cẩm Mặc, Hoa Lệ, hay bất cứ ai cũng vậy.

Khẽ véo môi mỏng, trên mặt Thương Sùng lúc này vẻ tức giận không thể áp chế lan tràn, hắn cau mày, giọng càng thêm trầm thấp.  

“Ta và ngươi lúc trước đích xác không có bất luận tình cảm gì, nhưng  ngươi đừng quên, là ngươi động thủ trước bắt người của ta.”

“Ta Thương Sùng hiện tại đích xác là một người vô danh, bất quá muốn giết ngươi, cũng chỉ là trong nhất niệm của ta mà thôi.”

“Thương tiên sinh, ngươi đây là ở uy hiếp ta sao?” Gã đàn ông sắc mặt cũng trầm xuống. “Chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ chọc giận ta rồi ta sẽ giết thủ hạ của ngươi sao?”

“Cẩm Mặc nếu xảy ra bất cứ vấn đề gì, ta đây dám cam đoan, tuyệt đối ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai!”

Thương Sùng bẻ ngón tay nói: “Năng lực của ta như thế nào, trong lòng ngươi hẳn là hiểu rõ. Đường lớn không đi mà lại tự đào mồ chôn mình, đây cũng không phải lựa chọn hoàn mỹ đâu.”

Trên sô pha, gã đàn ông nhíu mi, một màn sương mù đen chậm rãi từ trên người hắn xông ra. Trong nháy mắt, văn phòng giám đốc to như vậy biến thành hầm băng. Rét lạnh, âm trầm, thậm chí làm cho gã đàn ông trung niên vẫn luôn ngồi ở trên sô pha cảm thấy nghẹt thở.

Gã không nghĩ tới lúc này mà người đàn ông dưới lầu kia còn nói điều kiện với mình.

Uy hiếp tánh mạng mình? Quả nhiên hắn vẫn là tương đối tàn nhẫn!

Quay đầu nhìn con mèo đen đang bị áp chế bởi phù chú trong góc phòng, vài phút sau, gã mở miệng nhượng bộ. “Con mèo kia hiện tại ta có thể đưa cho ngươi, nhưng mà, Thương tiên sinh, ngươi cũng biết cái giá của việc thất tín là gì.” 

Thương Sùng câu môi, cười chế giễu. “Cảm ơn nhắc nhở, xe ta ở đâu, ngươi hẳn là biết.”

Gã đàn ông nhìn đồng hồ trên cổ tay. “Yên tâm, chỉ cần năm phút.”

“Hiệu suất không tồi.” Thương Sùng dựa vào lưng ghế, trở tay cài dây an toàn. “Lần này nói sao cũng coi như chúng ta đã có giao dịch, ta cảm thấy ít nhất ngươi có thể nói cho ta biết tên hộ, như vậy mới càng thêm có thành ý không phải sao?”

Gã đàn ông cong môi, đem làn sương đen quấn quanh người thu lại. “Đích xác, rốt cuộc chúng ta về sau còn có rất nhiều cơ hội giao thủ. Nếu Thương tiên sinh không bận tâm thì có thể kêu ta là S”

“S? Danh hiệu không tệ.” Thương Sùng nói: “Chẳng qua S đại biểu ý nghĩa dường cũng không cát lợi.”

“Đó là cái nhìn của người thế tục, đối với ta mà nói thì dù không may mắn cũng sẽ trở nên cát lợi.”

“Thực tự tin?”

“Đó là đương nhiên.” Gã đàn ông phất tay bảo gã trung niên mang con mèo đen đi “Thương tiên sinh, kỳ thật ta cảm thấy nếu ngươi hiện tại rời khỏi, ta và ngươi có lẽ còn có thể trở thành bằng hữu.”

“Ta thấy việc này vẫn là thôi đi.” Thương Sùng khinh miệt mà cười một tiếng. “Ta chưa bao giờ để cho người uy hiếp ta được sống quá mức thư thái.”

“Ngươi xem, ta và ngươi thế nhưng điểm này đều rất giống.” Gã đàn ông nói.

“Thương tiên sinh, một nữ nhân mà thôi, có đáng giá để ngươi không màng hậu quả như vậy sao? Tiền đã không có, cũng không sao cả. Nhưng mà…… Nếu mệnh không có, vậy thật sự có điểm tự xin lỗi bản thân.”

“Ngươi đang lo lắng cho cuộc sống của mình sau này sao S?”  nghiêng đầu nhìn một phụ nữ ôm con mèo đen đang đi về phía xe mình, Thương Sùng cầm điện thoại, từ bên trong xe bước ra.

Nhìn vào đôi mắt của người phụ nữ kia có thể thấy cô ta đang bị khống chế ý chí, Cẩm Mặc xé lá bùa vàng đang dán trên người Cẩm Mặc, ôm hắn, tiến vào xe.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng động cơ xe. Gã đàn ông một lần nữa bước đến cửa sổ và nhìn xuống chiếc ô tô màu đen nhỏ như con kiến.

"Có lẽ, Thương tiên sinh, nếu ngươi đã nhận được sủng vật rồi thì ta cũng sẽ không trì hoãn thời gian của ngươi. Hãy nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta ban nãy, mười giờ, quá một phút cũng không tính.”

“Cảm ơn nhắc nhở.” Thương Sùng  đánh lái, đem ô tô thay đổi phương hướng. “S- ngươi yên tâm, lần tới chúng ta gặp gỡ sẽ không chỉ qua điện thoại.

Gã đàn ông câu môi lạnh lùng cười. “Vậy rửa mắt mong chờ.”

……

Về đến nhà Thương Sùng, đem Cẩm Mặc còn chưa thức tỉnh đặt ở trên giường. Nhìn hắn hô hấp bình thường, thân mình dường như cũng không hề bị thương.

Thương Sùng trầm tư đem lá bùa lúc nãy bóc ra từ trên người Cẩm Mặc ra phía trước.

Bình luận

Truyện đang đọc