Chương 146 Ta thực thẳng thắn thành khẩnBuổi tối, hai người đem mọi việc ra cùng nhau bàn bạc lại một lần nữa. Đại khái mọi suy nghĩ tạm thời đã thông suốt, cái chính là mọi việc sau này không chỉ dựa vào hai người bọn họ là có thể hoàn thành được [editor: Meo_mup]
Sở Niệm gọi quỷ mập tới, đầu tiên cô hung hăng giáo huấn hắn một phen vì đã đem tới phiền phức to cho mình; sau đó vào lúc hắn đang hết sức áy náy với mình, cô mới nói ra mục đích lần này gọi hắn tới.
Thương Sùng vẫn luôn im lặng, ngồi trên sô pha như đại thần, nhìn người bên cạnh mình diễn kịch.
“Chị hai à, lần này thật sự tôi mang phiền phức tới cho cô. Có yêu cầu gì với ta thì dù quỷ mập ta dù hồn phi phách tán cũng không nhíu mày đâu.” Quỷ mập bày ra bộ dáng thật kiên định đầy vẻ sẵn lòng hiến thân.
“Đừng có nói nghiêm trọng vậy, tôi cũng đâu có kêu anh đi làm cái gì đâu.” Sở Niệm nhìn quỷ mập, tay day day lên ấn đường. “Bất quá chuyện này cũng là do anh lựa chọn gây ra, nên đi làm chút việc coi như trả phí cho tôi đi, có đồng ý hay không?”
Quỷ mập gật đầu, đứng yên thẳng tắp.
Sở Niệm cùng Thương Sùng nhìn nhau, cô mở miệng. “Cụ thể kế hoạch ra sao tôi với Thương Sùng còn chưa nghĩ ra nữa. Mấy ngày tới anh cũng đừng có đi đâu xa, lỡ tôi có gì cần anh làm thì tôi sẽ gọi anh tới.”
“Được rồi.”
“Cứ vậy đi đã, mai rồi tôi lại tìm anh.”
Quỷ mập gật đầu rồi biến mất.
Sự trợ giúp đầu tiên đã xong, còn cái thứ hai…[editor: Meo_mup]
Sở Niệm dựa vào trong lòng Thương Sùng, dáng vẻ không tình nguyện, bặm môi. “Chúng ta, thật sự phải tìm hắn hỗ trợ hở? Cha hắn là cục trưởng cục cảnh sát nhưng đâu có quan hệ gì với phía Thâm Quyến. Có lẽ…cũng không có giúp đỡ gì được chúng ta đâu. [đọc nhanh hơn tại gacsach.com].
Thương Sùng liếc nhìn cô, khóe miệng cong cong đầy thâm ý. “Xem ra là, em cũng không muốn thiếu ân tình của ai nhỉ.”
Sở Niệm bẹp miệng, “Dạ.”
Buổi tối cô cùng Thương Sùng vật vã nghĩ cách cứu cha của Tề Dương Dương, chỗ nào cần ai giúp, dù Thương Sùng không đề cập tới thì cô cũng sẽ nghĩ ra cách làm đối phương hỗ trợ.
Nhưng Sở Niệm có nghĩ cũng không nghĩ ra là Thương Sùng vậy mà nghĩ tới việc tìm người kia tới giúp đỡ.
Cô hiểu rõ, bối cảnh gia đình của người kia sẽ giúp cho việc bọn họ làm lần nay tiến hành thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thời điểm chia tay kia, Sở Niệm thật lòng không muốn có bất cứ liên quan gì đến hắn.
Sở Niệm nhìn Thương Sùng. “Trước giờ anh đều không thích anh ấy, giờ lại kêu em đi tìm ảnh hỗ trợ, thật không hiểu được rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì nữa.”
“Trước kia không thích hắn vì hắn cứ dính lấy em, không giống như bây giờ.”
不要再偷这个故事了.Thương Sùng dùng cằm chạm vào đỉnh đầu Sở Niệm. “Anh không tin em sẽ vì thiếu hắn một ân tình mà để cho anh phải rơi vào bình dấm chua đâu.” 我是一只可爱的肥猫
“Anh cũng biết lúc trước anh thực sự ghen đó nha, mà em cũng nhớ rõ ai kia lúc đó không chịu thừa nhận đâu nhé.”
“Anh còn nhớ rõ có người nào đó nói rằng có thích heo thích lợn cũng không thèm thích anh đó nha.”
Sở Niệm thẹn thùng đẩy đẩy hắn. “Anh lại diễu em.”
[còn nữa tại gác sách]