TRUYỀN NHÂN TRỪ MA: BẠN TRAI TÔI LÀ CƯƠNG THI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thì ra khi quá nhớ một người thì sẽ không rảnh mà lo tới thẹn thùng rụt rè gì hết. Quan niệm về tình yêu của Sở Niệm không có giống như Nhạc Du, mà chỉ là khi nghe Nhạc Du nhắc tới Thương Sùng thì trong đầu cô không ngừng nói với bản thân rằng, cô nhớ Thương Sùng, cô rất muốn nhìn thấy Thương Sùng.



Loại nhớ nhung này làm trong lòng cô muốn nổ tung, làm cả người ngứa ngáy, giống như phải gặp được hắn thì mới có thể khá hơn được.

Trước giờ cô vốn không phải dạng trọng sắc khinh bạn, nhưng mà… cô áy náy mấp máy môi nhìn Nhạc Du, thấp giọng nói ‘thực xin lỗi’.

Chuyện nghiêm trọng cỡ nào mới làm cho nha đầu không tim không phổi này nói ba chữ này chứ! Nhạc Du đứng đối diện cô, ánh mắt xuất hiện chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường. Hơi tức giận cau mày, cô kéo tay Sở Niệm, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc, ai thèm trách cậu. Mà sao tự  nhiên nghiêm trọng vậy?”

“Cậu tới thăm tớ, mà tớ lại đi vứt cậu lại.” Vứt bỏ bạn thân – chuyện này là lần đầu tiên cô làm. Cảm giác áy náy không thể giải thích làm Sở Niệm có chút không thông được.

“Niệm Niệm, cậu đừng nghĩ nhiều.” Nhạc Du nói. “Từ sau việc của Ấn Sầu tớ đã tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ rời xa cậu nữa.”

“Trước kia khi tớ vừa quen Mặc Vân Hiên cũng đã để cậu một mình, nhưng mà Niệm Niệm, tớ như ban nãy không phải do ghen với thầy Thương đâu.”

“Thật sao?” Sở Niệm chớp chớp mắt vẻ đáng thương như một con mèo con bị vứt bên đường.



“Thật mà.”

Nhạc Du bị Sở Niệm chọc cho tức cười, từ sau lần Sở Niệm quên mình mà che chắn trước mình, trong lòng cô tự thề rằng sau này sẽ không thể để cho nha đầu này phải khổ sở. Xã hội bây giờ đều là người tìm cơ hội hại người. Nhìn như bạn thân cũng có thể tùy thời mà đâm cho mình một dao, huống hồ gì các cô mới chỉ có hai mươi tuổi. Nhớ tới lần bị bắt cóc đó, trong lòng Nhạc Du lại bồi hồi cảm động.

Người dám quên mình bảo vệ bạn thân trên đời này… có lẽ chỉ có Sở Niệm mà thôi.

Chính mình luôn muốn cô ấy vui vẻ, nhưng mà…

Nhạc Du sâu sắc thở dài, lúc sau mới nhìn Sở Niệm mà nói: vô ga’c sa”ch đọc dùm editor nha nha nha.

“Niệm Niệm, hôm nay tuy chỉ nói chuyện vài phút với thầy Thương, nhưng tớ vẫn có thể nhận ra được rằng thầy ấy có vẻ rất mệt.”

“Anh ấy xảy ra chuyện gì sao? Hay là… bị thương?”

Sở Niệm đang ngồi cạnh, nghe Nhạc Du nói vậy thì toàn thân cảm thấy không ổn.

Nhớ tới Thương Sùng lần nào gọi tới nghe xung quanh cũng rất ồn ào, nhớ tới đã mấy ngày không nhìn thấy hắn.

Bao việc xảy ra, bỗng nhiên trong lòng Sở Niệm xuất hiện cảm giác kỳ quái rằng… THương Sùng đang gạt m ình gì đó.

“Cậu yên tâm, thầy Thương không có bị thương.” Tuy rằng không biết tại sao Sở Niệm hỏi vậy, nhưng Nhạc Du vốn luôn không hỏi nhiều vẫn lắc đầu trả lời cô. “Hôm nay lúc gặp thầy Thương, thầy vẫn giữ bộ dạng cũ, lạnh lùng khó thân cận, nhưng mà… giữa chân mày thầy ấy tớ cảm thấy có vẻ mỏi mệt.” 

“Niệm Niệm, trong phải cậu nói đã vài ngày không gặp sao? Chẳng lẽ cậu không hỏi thầy ấy bận cái gì?” 

Sở Niệm thở dài, rất là thất bại cúi đầu. “Không có, anh ấy bận nhất định có việc cần làm. Cho nên tớ nghĩ là tớ cũng không nên đi quấy rầy anh ấy.” 

Người ta nói tin tưởng vô điều kiện mù quáng, nhưng trong lòng Sở Niệm, cho chính là tình nguyện mù quáng như vậy.

Cô không cách nào nói cho Nhạc Du biết bối cảnh thật sự của Thương Sùng. Cũng giống như việc cô luôn trốn tránh vậy.

Rất nhiều chuyện cứ lộ ra dấu vết qua thời gian, nhưng cô mù quáng…ỷ lại… cho rằng mọi việc Thương Sùng làm đều vì tốt cho mình.

Trốn tránh là bản tính của mỗi người, loại cảm giác này cũng chỉ khi nào mình gặp phải mới hiểu được.

Đột nhiên Sở Niệm cảm thấy mệt rũ người, cô cau mày, bặm môi, thấp giọng nói: “Nhạc Du… tớ… tớ có chút mệt mỏi.”

Vốn là người kín đáo và tinh tế, Nhạc Du đã nhận ra cảm giác mất mát của Sở Niệm, và cô cũng hiểu, cảm giác này chỉ có Sở Niệm có thể tự mình bình phục.

Nhìn ra ngoài trời, đêm đen đã buông màn. Nhạc Du đứng dậy, lặng lẹ dọn dẹp đồ ăn vặt trên giường, rồi vỗ vai cô nói:

“Niệm Niệm, đừng nghĩ nhiều, có chuyện gì thì gọi cho tớ.”

Sở Niệm gật đầu, sau đó cắn môi nhìn Nhạc Du rời đi.

Mùa xuân ở Mộ Thành thật hay mưa, cũng như tâm tình của Sở Niệm lúc này. Vừa nãy trời quang mây tạnh, vậy mà thoáng đã mưa dầm liên miên.

Nghe mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Sở Niệm tắt đèn trong phòng rồi lê dép về giường.

Bao ý tưởng kỳ quái làm cô lăn qua lộn lại, sau cùng… Sở Niệm cầm lấy điện thoại trên gối, gọi cho Thương Sùng.

Vẫn những âm thanh nặng nề kia, sau năm hồi chuông, có người bắt máy.

“Nha đầu, trễ vậy mà em chưa ngủ sao?”

Giọng quen thuộc truyền đến làm mũi Sở Niệm có chút cay cay, cô vùi đầu vào chăn, cuộn tròn người Meomup

“Ngủ rồi…nhưng mà Thương Sùng… em rất nhớ anh.”

Cô muốn hỏi Thương Sùng xem mấy ngày nay hắn bận cái gì, cũng muốn hỏi sao không tới thăm mình.

“Rất bận sao? Cho nên…” Không có thời gian tới tìm em?

Giọng Sở Niệm đầy mất mát làm trong lòng Thương Sùng tê rần, dù không xuất hiện mấy ngày là để bảo vệ cô, nhưng mà làm cho cô gái của mình khổ sở, là sai lầm của hắn!

Đứng dậy, dựa vào đầu giường, giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:

“Nha đầu, đừng nghĩ bậy. Anh hứa với em, khi nào em khỏe hẳn anh sẽ qua thăm nha.”

“Em khỏe rồi, hơn nữa em muốn gặp anh ngay bây giờ.” Tùy hứng sao? Giờ là lúc mình nên tùy hứng rồi.

“Ngay bây giờ?” Thương Sùng quay đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, hắn không sợ mắc mưa, chỉ sợ cơ thế Sở Niệm không chịu được.

Hắn kiên nhẫn, nhếch môi: “Nha đầu ngoan nào, giờ mưa to như vậy, anh không muốn em bị cảm lạnh đâu. Em yên tâm, mai hết mưa anh sẽ lập tức qua tìm em.”

“Thật vậy chăng?” Sở Niệm chu môi, trong lòng vẫn có chút mất mát.

“Đương nhiên là sự thật, anh đã bao giờ gạt em chưa?” Thương Sùng nhàn nhạt cười vài tiếng, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại tràn ngập ôn nhu sủng nịch.

Bình luận

Truyện đang đọc