VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Đang là chủ nhật nên khách trong cửa hàng cũng không ít.

Nhân viên trong quầy giới thiệu và cho khách thử một số mẫu trang sức, miệng nở nụ cười tươi tắn.

Đây là một thương hiệu nước ngoài sang trọng, thiết kế cũng bình thường, trước đó nhà thiết kế còn bị bóc phốt đạo nhái, nhưng chẳng hiểu sao nó lại được chào đón ở trong nước, giá cả cao ngất ngưởng, đa số thành phần tri thức bình thường đều không mua nổi, những người ghé vào đều là cậu ấm cô chiêu hoặc bà chủ nhà giàu, cũng có khá nhiều nhân vật mới nổi trên mạng hoặc là người mua hộ.

Nam Lâm mặc quần bò và áo thun trắng, mộc mạc đến mức nhân viên xem cô ấy là người vô hình, chẳng hề có ý định tiếp đón.

Cô ấy bèn tự đi dạo, xem coi có mẫu nào mới mẻ, hay ho gì không.


Nhìn thấy một cái lắc tay có thiết kế không tệ, Nam Lâm chỉ vào nó, lịch sự hỏi: “Có thể lấy chiếc vòng này ra cho tôi xem một chút được không?”
Nhân viên cũng không bận rộn mấy, nhưng lại tỏ thái độ mất kiên nhẫn, lấy vòng tay ra rồi đi hỏi han các vị khách khác.

Nam Lâm lấy chiếc vòng trong hộp ra, quan sát cẩn thận một phen, muốn đeo thử, nhưng còn chưa kịp đeo xong thì nhân viên là la lên oai oái: “Này, ai cho cô đeo, cửa hàng chúng tôi không cho thử!”
Giọng cô ta rất lớn khiến Nam Lâm giật nảy mình, các vị khách khác cũng dõi mắt về phía này.

Động tác của Nam Lâm chợt khựng lại, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không được đeo thử?”
“Tại sao cái gì, chẳng có tại với sao gì hết!”
Thái độ của nhân viên rất gắt gỏng, chẳng nói chẳng rằng giật lấy cái lắc trên tay Nam Lâm xuống, động tác rất mạnh bạo, tạo thành một vết đỏ trên cổ tay cô ấy.


Nam Lâm đau nên nhíu mày, sắc mặt cô nhân viên kia còn khó coi hơn cả cô ấy, cẩn thận lau chùi lắc tay, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Dơ hết cả rồi… Đây là mẫu giới hạn số lượng của cửa hàng, mắc lắm đấy, không mua nổi thì thử làm gì?”
Khách khứa trong cửa hàng cũng mỉa mai, hừ lạnh, khinh thường nhìn Nam Lâm, như thể cô ấy đứng đây khiến cửa hàng này trở nên dơ bẩn vậy.

Mặt Nam Lâm đỏ bừng, xoay người định đi thì lại trông thấy một bóng người mảnh khảnh, xinh xắn.

“Không mua nổi thì không cho thử hả? Nội quy nhà ai thế?”
Một giọng nói trong trẻo đầy lạnh lùng vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, trông thấy một cô gái xinh đẹp rực rỡ, trên người đầy quần áo hàng hiệu với mái tóc màu hoa hồng đỏ rực, khí thế cao ngất.

Khí chất có thể đè bẹp tất cả.

Nam Mẫn lấy thẻ đen trong tay Nam Lâm ném thẳng vào người nhân viên, giọng lạnh lùng, nhìn cô ta với nửa con mắt: “Để tôi xem coi bảo bối nhà cô là thứ gì mà tôi không thể thử được, cũng không mua nổi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc