VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 852

“Vậy giao cho anh, tôi tin vào năng lực chuyên môn của mọi người”.

Sự quyết tâm và tín nhiệm của Nam Mẫn không chỉ dành cho tổ bay, mà còn đánh vào tinh thần của các hành khách.

Các hành khách quay về ngồi yên ở vị trí của mình, lần lượt bày tỏ: “Tôi cũng tin tưởng các anh chị! Các anh chị hãy chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi nên làm thế nào?”

Nhân viên trong tổ bay dùng radio hưởng dẫn mọi người chuẩn bị cho hạ cánh khẩn cấp, mọi người rối rít nghe lệnh, tất cả đều tiến hành ngay ngắn cho trật tự.

Nam Mẫn và Hướng Tả Hướng Hữu cũng vậy.

Toàn bộ quá trình nhìn thì dài đằng đẵng, nhưng thực tế thì rất nhanh.

Trong buồng lái, Ngôn Uyên bình tĩnh điều khiển máy bay hạ xuống, tiến vào hệ thống hạ cánh khẩn cấp, lúc này độ cao của máy bay chỉ có 76 mét, nhưng vận tốc lại là 129 km/h.

Cơ phó phối hợp cùng anh ta lần lượt báo cáo tốc độ bay và độ cao, để cơ trưởng có thể tập trung điều khiển máy bay.

Nhìn thấy máy bay cách mặt nước ngày càng gần, tất cả mọi người đều lau mồ hôi.

Lòng bàn tay Nam Mẫn cũng tràn đầy mồ hôi mịn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, không còn chút màu máu nào.

“Soạt!”

Máy bay lao vào mặt nước bằng động tác hạ cánh bằng bụng, nước bắn tung tóe, rung lắc dữ dội!!!

Rạng sáng, Dụ Lâm Hải bị tiếng mưa bên ngoài đánh thức.

Anh đứng đậy đóng cửa sổ, mưa bụi lạnh như băng phả vào mặt ướt sũng, thế giới bên ngoài đen cả một vùng.

Lúc này chắc hẳn máy bay của Nam Mẫn đã đến nước Y rồi.

Không biết máy bay có bị ảnh hưởng bởi thời tiết không…

Chân mày anh nhíu chặt, lập tức nhận ra chênh lệch thời gian và khí hậu của hai bên đều khác nhau, anh cười khổ, đúng là ngốc như heo.

Anh lại nằm xuống giường, nhưng không biết tại sao tinh thần không yên, ngực ấm ức khó chịu.

Nhắm mắt lại cũng không ngủ được nữa.

Anh mở điện thoại di động, muốn lướt tin tức, nhưng vừa nhìn thấy tin chiếc máy cất cánh từ thành phố Nam đi Birmingham đã mất liên lạc ở nước Y, anh lập tức kinh hãi ngồi dậy!

Chuyến bay số hiệu Y1106 từ thành phố Nam bay đến Birmingham không phải là chiếc máy bay Nam Mẫn đi hay sao?!

Lòng anh chấn động.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là Hà Chiếu gọi điện thoại tới.

Lòng bàn tay Dụ Lâm Hải lạnh như băng, nhưng lại chảy mồ hôi lạnh, anh nhận điện thoại, cổ họng khô khốc như sắp mất tiếng: “Alo”.

“Không xong rồi tổng giám đốc Dụ, chuyến bay mà tổng giám đốc Nam đi, máy bay bị tai nạn rồi…”

Đáy mắt Dụ Lâm Hải đỏ ngầu, máu toàn thân trong nháy mắt đông cứng thành băng.

Bình luận

Truyện đang đọc