VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 828

Lạc Quân Hành tiếp tục nói: “Chiều ngày mai ba giờ lên máy bay sang nước Y, anh sắp xếp người đón em”.

“Mai hả? Nhanh thế?”, Nam Mẫn thì thào một câu.

Lạc Quân Hành: “Hửm?”

“Em biết rồi!”

Nam Mẫn vội hỏi: “Em sẽ xuất viện để về nhà dọn đồ ngay! Anh cả, anh chờ em nha”.

Lạc Quân Hành: “Ừm”.

Cuối cùng cũng cúp điện thoại.

Nam Mẫn có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Không chỉ mình Nam Mẫn, mà tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nam Mẫn ngã xuống giường bệnh, hết sức bất lực: “Em phải quỳ bốn tiếng đó mấy anh ơi, có ai sẵn sàng ở đó cùng với em không?”

Bốn người anh liếc nhìn nhau.

“Có”.

Bọn họ cùng cười lạnh: “Em quỳ, bọn anh ngồi”.

Nam Mẫn: “…”

Phải tiếng người không vậy?

Trên chiếc ghế dài ngoài phòng bệnh, Dụ Lâm Hải ngồi đó, một đêm không ngủ khiến mắt anh ngày càng đen.

Phó Vực vừa mới gọi điện thoại cho ông cụ nhà mình, bị tra hỏi đủ kiểu, sau khi giải thích xong mới toàn mạng trở về, sải bước đi tới.

“Sao lại ngồi ngoài này thế, cậu xách cơm tới ăn với Mẫn cơ mà?”

Dụ Lâm Hải khàn giọng nói: “Không đói”.

Phó Vực nhìn quanh phòng bệnh một cái, hiểu ý, xùy một tiếng: “Cái gì mà không đói? Bị đuổi ra đúng không?”

“Không”.

Mặt Dụ Lâm Hải lạnh toát: “Tôi ở trong đó sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí”.

“Cũng đúng, nhìn thấy cậu có khi mấy ông anh của Nam Mẫn lại nuốt không trôi”.

Phó Vực cười nhạo từ tận đáy lòng, mông vừa mời ngồi xuống băng ghế thì Dụ Lâm Hải đã đột ngột đứng dậy, anh ta không đề phòng nên suýt chút nữa lật cả người lẫn ghế.

“Cái định mệnh”.

Phó Vực vất vả giữ vững thăng bằng, sau đó trừng mắt nhìn Dụ Lâm Hải: “Cái tính thù vặt của cậu cũng ghê gớm quá nhỉ!”

Dụ Lâm Hải lại đanh mặt ngồi xuống.

Phó Vực nhìn gương mặt ủ rũ của anh, bản thân chọc thì phải tự đi dỗ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc