VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


“Nhà họ Phó ở thành phố Dung? Là gia tộc xã hội đen trong truyền thuyết đó?”, Nam Mẫn nhíu mày.

Bạch Thất: “Chúc mừng em, trả lời đúng rồi”.

Nam Mẫn lại cau mày, sau đó xua xua tay nói: “Mặc kệ anh ta, ai bảo anh ta trêu ghẹo em chứ, nếu không ổn thì tìm anh hai giúp giải quyết”.

Đen ăn đen, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Bạch Thất nhìn dáng vẻ tiêu sái bước vào phòng tắm của cô em gái, hết cách với cô em gái xưa nay luôn gây chuyện lại to gan, hình như có cảm giác lại trở về lúc nhỏ cô mặc sức gây họa còn bọn họ đi sau cô dọn dẹp hậu quả.

Cảm giác này cũng khá tốt.


Nam Mẫn tắm nước nóng, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vừa ra khỏi phòng tắm các trợ lý cũng tới.


Hai cô trợ lý đời sống xách túi lớn nhỏ tới, bày quần áo, giày dép, trang sức, túi xách trước mặt cô, chờ boss chọn.

Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sofa uống cà phê, để chuyên gia trang điểm xử lý tóc, giống như bàn chuyện quốc gia đại sự: “Cái này, cái này, cái này”.

Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng, Nam Mẫn không vào thang máy, mà rẽ vào khúc ngoặt đến căn phòng số 77, lịch sự gõ cửa: “Cốc, cốc cốc”.

Cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt ủ rũ còn chưa tỉnh ngủ, người đàn ông khá đẹp trai, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi, thân hình khỏe đẹp không chút mỡ thừa, vừa nhìn đã biết thường xuyên tập thể hình.

Nam Mẫn khẽ liếc nhìn, nhưng không tỏ ra hứng thú, dù sao ba năm qua cô đã nhìn thấy thân hình như này quá nhiều lần, là chuyện thường ngày.

Phó Vực bị quấy rầy giấc ngủ rất khó chịu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, lại tỉnh táo thêm ba phần, ngước đôi mắt đào hoa đầy gỉ mắt: “Đây chẳng phải là mèo hoang nhỏ tối qua sao? Sáng sớm thế này, tôi có thể giúp gì được cho cô không?”
“Nghe nói tối qua tôi đã nôn lên người anh, đây là quần áo tôi bồi thường cho anh”.

Nam Mẫn ném bộ âu phục mới tinh vào trong lòng người đàn ông: “Anh sàm sỡ tôi tôi đánh anh, tôi nôn lên người anh tôi bồi thường quần áo cho anh, xem như không ai nợ ai rồi phải không?”

Phó Vực gật đầu: “Có thể nói như vậy”.

“Vậy thì được.

Nếu vẫn còn tức giận, cứ đến tìm tôi”, Nam Mẫn xoay người rời đi.

Phó Vực dựa vào cửa, đầy hứng thú hỏi: “Tôi không biết cô là ai, làm sao tìm được cô?”
Nam Mẫn đầu cũng không ngoảnh lại, báo tên tuổi: “Nam Mẫn, Tập đoàn Nam Thị”.

Phó Vực nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, cao quý như thiên nga nhỏ, đôi mắt đào hoa chớp chớp, hóa ra cô ấy chính là cô cả nhà họ Nam “từ cõi chết trở về” trong tin đồn.

Người anh em lần này cậu thảm rồi.

Khóe miệng Phó Vực nhếch lên, lấy điện thoại ra: “Cậu đến chưa? Người vừa đi xuống”.

Trong đại sảnh tầng một của Thủy Vân Gian, sáng sớm trong quán bar không có ai, chỉ có một bóng người tuấn tú lạnh lùng ngồi ở trung tâm ghế lô, ánh mắt nhìn đến thang máy số 1, chờ người nào đó xuất hiện.

Năm giây sau, cửa thang máy từ từ mở ra..


Bình luận

Truyện đang đọc