VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 627

Đều nói lùi một bước là trời cao biển rộng, nhưng anh tiến một bước quá khó, cũng hoàn toàn không có đường để lui.

Anh nhếch môi, nhưng không cười, mặt rất nghiêm túc: “Mẫn, anh không đùa, anh thật sự muốn mời em cùng trải qua Thất Tịch”.

Nam Mẫn nhìn anh, trong lòng nghĩ: Xem ra người này thật sự không nghe hiểu tiếng người.

Cô chỉ đành nói thẳng thừng.

“Tổng giám đốc Dụ, chúng ta đã ly hôn”.

Giọng Nam Mẫn bình thản, gần như là một chữ một hồi: “Chúng ta bây giờ cũng không phải tình nhân vương vấn không dứt được, chỉ là bạn hợp tác mà thôi. Khai trương trường đua ngựa chọn vào ngày Thất Tịch, chỉ là muốn tìm một điềm lành, không có ý gì khác”.

Cái tên này không phải cho rằng cô chọn ngày Thất Tịch khai trương là đang bắn tín hiệu âm thầm gì cho anh?

“Anh biết”.

Dụ Lâm Hải nhìn anh thật sâu: “Anh không hề hy vọng xa vời em vì chuyện quá khứ mà tha thứ cho anh, cũng không dám vọng tưởng chúng ta có thể quay về quá khứ. Anh chỉ hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu”.

Tâm tình Nam Mẫn không nổi một gợn sóng.

“Tổng giám đốc Dụ, lời này anh nói chưa thấy ngấy à, tôi thì nghe đến chán ngấy rồi. Thật ra thì chúng ta chỉ cần nói chuyện công việc là được, chuyện riêng không cần thiết phải nói thêm gì nhiều”.

Cô mất kiên nhẫn, cũng không muốn nói thêm gì, cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Hoàn toàn không cho anh bất kỳ cơ hội mở miệng lần nữa.

Dụ Lâm Hải cũng không dám tùy tiện mở miệng, anh rất sợ chọc giận cô, khiến cô muốn xuống xe ngay lập tức.

Thật ra thì có thể giống như bây giờ, cô ở bên cạnh anh, dù không nói một câu, anh cũng hài lòng rồi.

Trên xe điều hòa bật hơi lạnh, trên người Nam Mẫn chỉ mặc bộ đồ mỏng, tay phải đặt lên vai trái, là tư thế tràn đầy phòng ngự.

Dụ Lâm Hải ra dấu tay, bảo tài xế mở điều hòa trong xe nhỏ một chút, kéo một chiếc chăn mỏng nhẹ nhàng đắp lên người cô, toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh, sợ cô đột nhiên tỉnh giấc, trở mặt với anh.

Tài xế lái xe đi về phía dinh thự nhà họ Dụ.

Dụ Lâm Hải dựa vào ghế ngồi sau, người hơi nghiêng, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của Nam Mẫn, mong muốn giữ dáng vẻ của cô khóa trong đầu, niêm phong lại.

Cũng không cho ai nhìn, ai cũng không được.

Cho dù Dụ Lâm Hải hy vọng tài xế lái xe chậm hơn một chút, thời gian ở bên Nam Mẫn được nhiều hơn, nhưng viện bảo tàng Cảnh Văn cách dinh thự nhà họ Dụ không xa, cố ý đi vòng cũng chỉ được nhiều lắm là nửa tiếng đồng hồ.

Nửa tiếng sau, một đoàn xe dừng trước cửa dinh thự nhà họ Dụ.

Trong phòng khách dinh thự nhà họ Dụ, Tô Âm đang ngồi khoanh chân trên sofa chơi game vô cùng vui vẻ vi Phó Vực, nghe thấy động tĩnh trong sân, như bị chập điện, giống như thỏ con bị kinh sợ, lập tức nhảy vào trong ngực Phó Vực.

Trong tay còn cầm máy chơi game, đôi mắt mở to, miệng không ngừng nói: “Xong rồi xong rồi, lão Tô và cô tới, anh Phát Tài, cứu mạng!”

Bình luận

Truyện đang đọc