VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 591

Lúc xoay người rời đi, Nam Mẫn còn lạnh lùng trừng mắt nhìn Phó Vực, nhìn đến mức không giải thích nổi: “???”

Anh ta sao vậy?

Tô Âm làm bộ tội nghiệp ngồi xổm trên đất, nhìn qua còn thảm thiết hơn so với cây cối bên ngoài bị giông tố đánh.

Phó Vực tắt thuốc, đi tới bên cạnh cô bé, rũ mi mắt xuống: “Con nít da mặt mỏng vậy sao? Dạy dỗ đôi câu liền bật khóc?”

Tô Âm đang ngồi xổm ở đó nhìn thấy một vật tròn nho nhỏ, cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe tràn đầy hơi nước, giọng trẻ con lộ ra một tia nghẹn ngào, tố cáo: “Anh, cô muốn đuổi em đi”.

Không biết tiếng ‘anh’ kia khiến anh ta mềm lòng hay biểu cảm ngô như đứa trẻ con quá đáng thương giống như thỏ con sắp bị vứt bỏ, cậu Phó đi trong thế giới xám tro nội tâm không một gợn sóng nhiều năm lúc này lại động lòng trắc ẩn.

Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay to sờ cái đầu nhỏ tròn trịa của cô bé: “Tại sao? Vì em quá bướng?”

Tô Âm lắc đầu, hít mũi: “Em bướng không phải ngày một ngày hai, cô sẽ không vì cái này mà tức giận với em”.

Phó Vực hỏi giống như dỗ trẻ con: “Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?”

Người đàn ông vừa hút thuốc xong, trên người còn tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi, giống như mùi thảo dược cô bé quá quen thuộc, khiến cô bé cảm giác thân thiết vài phần, lá gan cũng theo đó bành trướng.

Cô bé mở đôi mắt to như sao sáng nhìn chằm chằm anh ta, đôi mắt sáng nhìn thấu vẻ nghiêm túc, giòn giã nói: “Bởi vì em thích anh, vì vậy cô mới tức giận”.

Bởi vì em, thích, anh.

Mặc dù em mới mười bảy tuổi, mặc dù anh tầm tuổi lão Tô, nhưng em vẫn thích anh.

Chân mày Phó Vực nhướn lên, không dám tin: “Em nói Nam Mẫn ghen?”

“…”

Người đàn ông lớn tuổi này hiển nhiên không chú ý đến trọng điểm, Tô Âm tức giận, thay đổi từ dáng vẻ đáng thương biến thành cô cả Tô vô pháp vô thiên: “Em nói em thích anh, lỗ tai anh điếc à?”

Cô bé giơ tay lên chọc vào lúm đồng tiền của anh ta, gằn từng câu từng chữ nói: “Trọng điểm là Tô Âm em thích anh!”

“Cái này rất bình thường”.

Phó Vực cười, lúm đồng tiền bên quai hàm càng rõ hơn, ánh mắt lộ vẻ tự tin và xấu xa: “Anh đẹp trai của em từ khi sinh ra đã được con gái thích, còn đặc biệt là mấy cô gái nhỏ, em nói xem có tức hay không?”

Tô Âm: “…”

“Nhưng”, sắc mặt Phó Vực biến đổi: “Chuyện cô em ghen là chuyện trăm năm khó gặp, anh phải đi hỏi một chút có phải rung động với anh rồi không?”

Sau đó liền đứng lên, phóng như điên về phía Nam Mẫn.

Tô Âm chớp mắt, vẻ mặt khó tin nhìn theo bóng lưng người đàn ông.

Cô bé đường đường là cô cả Tô, lần đầu tiên tỏ tình người ta, cứ kết thúc ngớ ngẩn như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc