VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 880

“Đáng đời”.

Nam Mẫn: “…”

Lạc Quân Hành lạnh lùng lấy ra một tờ giấy tuyên từ trong đó, đưa cho Nam Mẫn, nói: “Đọc trang này một lượt đi”.

“Ồ”.

Nam Mẫn nhận lấy, nhìn chữ bên trên, chậm rãi đọc ra: “Em không nên hành động bốc đồng, mang mình ra làm mồi nhử, khiến mình rơi vào nguy hiểm…”

Đọc đến đây, giọng dần thấp xuống, rồi dừng lại.

“Đọc đi”.

Trong đôi mắt trong veo của Lạc Quân Hành không có chút cảm xúc, thanh lạnh không tả xiết: “Sao không đọc nữa?”

Nam Mẫn đâu còn dám đọc tiếp, nhìn anh cả, cười ngài ngại.

“Anh cả, anh cũng nhìn ra rồi?”

Ánh mắt Lạc Quân Hành u lạnh.

“Trước nay em không muốn tham dự các buổi giao tiếp xã hội như yến tiếc vũ hội, hồi nhỏ lôi đi kéo đi cũng không chịu đi, bây giờ lại đi khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết đến mình”.

Anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đổi tính rồi, hay có mục đích khác, em tưởng anh không nhìn ra?”

Sự việc đến nước này, Nam Mẫn còn có thể nói gì?

Cô thay đổi sắc mặt, không còn ra vẻ dễ thương trêu học anh cả nữa, mà nghiêm túc hẳn, nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Quân Hành.

“Anh cả, anh nói đúng, em đúng là có mục đích”.

Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn ẩn chứa ánh lạnh lùng: “Em không muốn đợi thế này nữa, em muốn dụ Tiêu Ân ra”.

Cô thẳng thắn như vậy, ngược lại Lạc Quân Hành không còn tức giận cô nữa, mà thản nhiên nói: “Anh ta xuất hiện thì em thế nào? Quyết chiến một trận với anh ta, cá chết lưới rách, bắt đền mạng của Khanh Khanh?”

“Em…”, Nam Mẫn bị anh cả nói, nhất thời không nói được gì.

Lạc Quân Hành ngước mắt, đồng tử xanh thẫm lạnh như hồ nước: “Anh cho rằng mầy năm nay em đã trải qua nhiều việc, tính tình trầm ổn hơn nhiều, không ngờ vẫn hấp tấp nóng nảy như vậy”.

Nam Mẫn chột dạ.

Cô không sợ anh cả hùng hổ mắng cô, mà sợ nhìn thấy vẻ thất vọng của anh cả với cô.

Cho dù một chút cũng khiến cô không chịu nổi.

“Anh đã nói với em rất nhiều lần, bình tĩnh đừng nóng vội. Địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, việc phải làm là che giấu sức mạnh, để cho đạn bay thỏa thích, mình đứng yên bất động”.

Giọng của Lạc Quân Hành trở nên nghiêm khắc hơn: “Nhưng em đã làm những gì. Vì để bắt Kiều Lãnh, em không tiếc thân mình gài bẫy, tạo ra tai nạn xe, vết thương trên đầu còn chưa khỏi hoàn toàn, mà lại muốn đặt mình vào nguy hiểm?”

Bình luận

Truyện đang đọc