VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 743

“Lão đại là người dễ mềm lòng lắm hả?”

Một người đặt câu hỏi, tất cả lắc đầu.

Bác sĩ Grace, cũng chính là Nam Mẫn mặc quần áo phẫu thuật đi tới, giọng nói sau lớp khẩu trang có vẻ bực bội: “Nói cái gì thế? Nói xấu tôi đấy hả?”

“Không ạ!”, mọi người cùng đáp.

Sau khi cạo đầu xong, Tiểu Ái cất con dao đi: “Lão đại, đã xử lý đầu xong rồi”.

Nam Mẫn đi tới, trầm giọng nói: “Chuẩn bị phẫu thuật”.

Mọi người: “Rõ!”

Trong hộp sọ của Dụ Lâm Hải có một lượng máu đông rất lớn và rải rác nhiều chỗ, cần áp dụng phẫu thuật ngoại khoa để can thiệp, trong đó bao gồm nội soi để tìm kiếm máu đông và mở sọ để tiến hành loại bỏ khối máu đông trong não.

Dụ Lâm Hải đã mơ một giấc rất dài.

Trong mơ, sau khi gặp tai nạn xe cộ và được bác sĩ Grace cứu sống, anh chỉ liếc mắt đã nhận ra nhân viên y tế tên “Lộ Nam Mẫn” chính là cô bé từng được mình cứu ra khỏi Mật Lâm, cô cười nháy mắt: “Anh à, em đến để báo ân này”.

Cô ở bên cạnh anh, dốc lòng chăm sóc anh, kể cho anh nghe chuyện cười, nấu cơm cho anh, giúp anh gọt táo, bóc quýt, thậm chí là lau người…

Tính tình của anh thất thường là thế, cũng không nỡ nổi giận với cô.

Mẹ ép anh phải cưới vợ, bảo anh xem mắt với một bác sĩ, anh không thích, bèn chọn Nam Mẫn trong số những người chăm sóc mình, nói: “Con muốn cưới cô ấy làm vợ”.

Cái ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, đêm tân hôn.

Cô cùng anh nằm trên giường bệnh, nói với anh về thân phận thật của mình, thật ra cô không phải là cô gái nhà quê mới lên thành phố nào cả, cô tên Nam Mẫn, là cô cả của nhà họ Nam ở thành phố Nam.

Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng không đến mức quá kinh ngạc, chỉ hỏi cô, cô không sợ ư?

Nhà họ Dụ và nhà họ Nam có ân oán với nhau.

“Thế nên em mới che giấu thân phận mà”.

Cô làm nũng với anh, cũng chủ động kể anh nghe về sự khó xử của mình, hai người chú chẳng tốt lành gì, chỉ âm mưu chiếm lấy tài sản mà bố mẹ để lại cho cô, Nam Mẫn cũng rưng rưng nước mắt nói cho anh biết bố mẹ cô đã xảy ra tai nạn xe cộ trên đường đến thành phố Bắc cầu hôn.

Anh cảm động vì tình cảm của cô dành cho mình, lại thương cho những gì cô phải chịu nên đã đồng ý sẽ chăm sóc cô, giúp cô báo thù, đối phó với hai người chú kia.

Với sự hết lòng chăm sóc của cô, sức khỏe của anh có chuyển biến tốt, dần dần hồi phục, bọn họ chuyển vào dinh thự nhà họ Dụ, cô thích hoa hồng, anh trồng cả một vườn lớn, họ sống cuộc sống vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc của đôi vợ chồng bình thường.

Nhìn Dụ Lâm Hải không ngừng cong khóe môi trong hôn mê.

Phó Vực chỉ cảm thấy sởn tóc gáy: “Anh chàng này chắc không phải ngốc rồi chứ?”

Lạc Ưu ở một bên thấy vậy, cau mày: “Có khả năng, dù sao cũng là phẫu thuật mở não, đầu bị mở ra, chẳng khác gì sắt vụn nấu lại, liệu trí lực có trở về năm ba tuổi không?”

Trong tiếng bàn luận, Dụ Lâm Hải chậm rãi mở mắt, tỉnh lại.

“Á, tỉnh rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc