VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ


Tư Triết chỉ mang món ăn lên thôi mà cứ như lạc vào động Bàn Tơ, bị một đám yêu nhền nhện vây quanh, e ngại đây là người của thái sư thúc nên không tiện trở mặt, đành phải ngượng ngùng trốn tránh.

“Đám nữ yêu tinh các cô, đừng có dọa anh bạn nhỏ nhà tôi nữa”.

Một giọng nói vang lên ngoài cửa, mọi người đều mở miệng gọi “tổng giám đốc Nam”, Tư Triết ngẩng đầu lên, trông thấy một cô gái với dáng vẻ thướt tha mềm mại, mái tóc nhuộm màu hoa hồng đỏ rực rỡ đang mỉm cười đi tới.

Không biết là do đèn quá sáng hay sao, mà cậu ta thấy mình hoa hết cả mắt.

Cho đến khi Nam Mẫn đi đến gần, Tư Triết mới nhận ra người trước mặt.

“Sao thế, tôi nhuộm tóc thôi mà không nhận ra hả?”
Nam Mẫn nói nhẹ một câu, hôm nay ăn cơm cùng nhân viên trong công ty mình, khác với tiệc tùng, cô ở nhà tắm rửa rồi để mặt mộc đi đến, tóc cũng được sấy khô tự nhiên, để thả dài lệch sang một bên.


Hiệu ứng ánh sáng của nhà hàng Thực Vị nổi tiếng là cực tốt, có thể sánh được với hiệu ứng ánh sáng đèn phát trực tiếp của những người nổi tiếng trên mạng.

Dưới ánh đèn, mái tóc của Nam Mẫn rực rỡ như hoa hồng, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, thực sự là môi đỏ răng trắng, làn da như ngọc, càng nổi bật giữa đám bà cô già trang điểm lòe loẹt như yêu tinh.

Đôi mắt Tư Triết dán chặt vào Nam Mẫn, khuôn mặt điển trai toát ra vẻ ngốc nghếch, khẽ há miệng: “Thái…”
“Suỵt”, Nam Mẫn ngăn cậu ta: “Gọi là chị”.

Tư Triết mím môi, lập tức thay đổi: “Chị!”
Sư phụ đã từng nói với cậu ta, phải giữ bí mật thân phận truyền nhân Đinh thị của Nam Mẫn, không được để người ngoài biết, ở bên ngoài cũng không được tùy tiện gọi thái sư thúc.

Gọi tiếng “chị” xong, cậu thiếu niên mới hoàn hồn, cậu ta lắc đầu, nhe hàm răng trắng, hơi xấu hổ nói: “Vừa nãy em không nhận ra chị, còn tưởng là cô bé nào cơ”.


“Ha ha ha…”
Một tràng cười như chuông bạc từ trong đám yêu tinh vang lên, nữ thiết kế hơn ba mươi tuổi nói: “Cậu em, năm nay tổng giám đốc Nam của chúng ta mới sắp hai mươi năm tuổi, đương nhiên là cô bé rồi”.

Sau đó lại ghé đến hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi, chắc không phải chưa đầy mười tám tuổi chứ?”
Lại một tràng cười vang.

Tư Triết bị đám nữ yêu tinh trêu chọc đến mức mặt đỏ tía tai, ngước mắt nhìn Nam Mẫn, khẽ nói: “Tôi đã hai mươi tuổi rồi!”
“Mới hai mươi thôi à, nhỏ quá, chẳng trách khuôn mặt búng ra sữa…”
Đám nữ yêu tinh nói, ngón tay sơn móng đỏ sắp lướt trên khuôn mặt của Tư Triết, bị Nam Mẫn vỗ đập một cái: “Tối nay cậu ta là đầu bếp chính, dạ dày của các cô đều nằm trong tay của cậu ta đấy, phải kính trọng đầu bếp”.

Mọi người nghe vậy mới dừng lại, dù sao đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với người nhà bếp, lỡ như cậu ta bỏ thuốc độc, nhổ nước bọt vào trong thức ăn thì sao?”
Nam Mẫn kéo tay của Tư Triết vào phòng bếp: “Đi, để tôi xem tối nay cậu muốn làm món gì”.

Tư Triết nhìn cổ tay của mình, hơi ngẩn ngơ chốc lát, dường như có dòng khí nóng trực tiếp từ bụng lan lên mặt, cháy đến tận mang tai, vừa nãy mặt đỏ vì cáu giận, bây giờ là vì xấu hổ thực sự..


Bình luận

Truyện đang đọc