VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 855

Nước biển nhanh chóng tràn vào buồng lái, mãi đến khi nhìn thấy cơ trưởng Ngôn Uyên và cơ phó Johnson đi ra từ buồng lái, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Các anh ra được rồi! Nhờ có các anh! Mọi người đã được sống thêm lần nữa!”

Từ trong thâm tâm cô bày tỏ cảm kích với hai vị cơ trưởng.

Con ngươi màu xám tro của Ngôn Uyên nhìn vào cô.

Nam Mẫn ngâm trong nước, mặt cô đã bị ướt sũng từ lâu, lớp trang điểm cũng tổn hao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trong suốt lộ ra vẻ thuần khiết, nhìn không hề dữ dằn chút nào.

Cô là người bận bịu nhất trong đám người, cùng với Hướng Tả và Hướng Hữu kết hợp với nhân viên tổ bay giúp đỡ hành khách, không hề có chút cảm giác bất hòa nào.

Cơ phó Johnson nhìn Nam Mẫn, mắt sáng chưng dùng tiếng Anh hỏi cô: “Cô chính là cô gái nói chuyện với cơ trưởng thông qua bộ đàm, bảo anh ấy hạ cánh khẩn cấp?”

Nam Mẫn gật đầu: “Là tôi”.

Cô rất xấu hổ nhìn về phía Ngôn Uyên: “Xin lỗi, là tôi múa rìu qua mắt thợ, làm chuyện thừa thãi. Lúc đó chắc hẳn anh biết nên làm thế nào mà”.

Nếu để anh cả biết cô chỉ huy trên bầu trời, nhất định sẽ mắng cô tự cho rằng mình đúng, nhưng thời khắc sinh tử nguy cấp, cô nào có quan tâm nhiều như vậy.

Bản năng cầu xin được sống lấn át hết tất cả.

Cũng may chỉ có sợ chứ không nguy hiểm, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

“Cô làm rất tốt, nói rất đúng”.

Ngôn Uyên cảm ơn cô: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cô”.

Tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc được thả đi, Nam Mẫn nhoẻn miệng cười: “Đừng khách sáo, cơ trưởng Ngôn”.

Thời tiết này sông biển Ranau không hề ấm áp, lộ ra chút lạnh lẽo.

Mắt thấy mặt trời lặn về phía tây, trời tối dần, cứ ngâm trong nước mãi như vậy cũng phải cách, Nam Mẫn nhìn mọi người đứng trên cánh máy bay lạnh run rẩy chờ cứu viện đến, cô không khỏi cau mày.

“Cơ trưởng Ngôn, khi nào đội cứu viện mới có thể đến?”

Ngôn Uyên nghiêm túc lắc đầu: “Không biết, khi độ cao của máy bay thấp dưới 100 mét, tín hiệu radar sẽ hoàn toàn biến mất, tháp chỉ huy sẽ không nhận được bất kỳ tung tích gì liên quan đến máy bay”.

Vừa nói xong, hành khách ngồi trên cánh máy bay lại một lần nữa rơi vào khủng hoảng.

“Cái gì? Tháp chỉ huy không nhận được tin tức của chúng ta? Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Đúng vậy, tôi tưởng rằng chúng ta đang đợi cứu viện, vậy nếu đội cứu viện không tới thì chúng ta đang đợi cái gì, đợi chết sao?”

“Xì… lạnh quá, ông đây không chết trên máy bay thì cũng sắp chết cóng ở đây rồi!”

Tiếng bàn tán lại một lần nữa thi nhau vang lên, nhân viên tổ bay cũng vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, họ rất lạnh, không có thừa sức lực để trấn an hành khách.

Nam Mẫn chẳng buồn đi trấn an, cô hiểu nỗi sợ hãi và khủng hoảng của mọi người. Chỉ cần là người, ai mà không sợ chết?

Nhưng tai nạn ở trước mặt, sợ hãi và khủng hoảng cũng không giải quyết được vấn đề.

Biện pháp giải quyết duy nhất chính là trực tiếp đối diện với khó khăn.

Nam Mẫn và Ngôn Uyên đánh giá tình hình xung quanh, ánh mắt nhìn nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc