VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 429

Tài xế đi cùng cũng không biết lái qua đường núi, chiếc xe rung lắc giống như phát bệnh động kinh, không ngừng rung lên, Dụ Lâm Hải cũng bị hoảng không nhẹ, trầm giọng nói: “Dừng xe, để tôi”.

Hà Chiếu chớp mắt: Anh chắc chắn chứ?

Trước đây Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, người nhà đã tước quyền lợi lái xe của anh, treo bằng lái xe của anh, nhưng trước đây không lâu Dụ Lâm Hải đã lấy bằng lái xe ra.

Không biết vì chuyện gì mà khiến anh có dũng khí lái xe trở lại.

Nhưng lúc này, trong lòng Hà Chiếu vô cùng căng thẳng và sợ hãi.

“Tổng giám đốc Dụ, anh… anh được không?”

Anh ta run run hỏi, không đủ tự tin với kỹ năng lái xe của ông chủ.

Dụ Lâm Hải ngồi vào ghế lái điều chỉnh ghế ngồi, thắt dây an toàn, quay đầu lạnh lùng nhìn Hà Chiếu một cái: “Hay là anh lái đi?”

Hà Chiếu cười ngài ngại, ra ý “mời anh”, sau đó lặng lẽ nắm chặt tay cầm.

Nhưng Dụ Lâm Hải vừa lên lái, đường núi dường như đột nhiên trở bên bằng phẳng hơn rất nhiều, không còn rung lắc, Hà Chiếu lặng lẽ bóc phốt trong lòng, có lẽ chiếc xe này ưng mềm sợ cứng, nhưng anh ta đã quên Dụ Lâm Hải xuất thân từ đặc cảnh, trước đây làm nhiệm vụ ở rừng sâu núi thẳm, có con đường ghồ ghề khúc khuỷu nào mà chưa từng đi qua, có xe nào mà chưa từng lái.

Lái xe việt dã chạy đường núi, là chuyện bình thường với bọn họ ngày xưa.

Chiếc xe vững vàng dừng trước cổng bệnh viện.

Dụ Lâm Hải vốn tưởng rằng có thể gặp được Nam Mẫn ở đây, không ngờ cô không đã đến đoàn làm phim.

Sao muốn gặp cô mà lại khó như vậy?

Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối lại, bực mình thở ra, dặn Cố Hoành điều tra xem tối nay Nam Mẫn sẽ nghỉ ở khách sạn nào.

Bọn họ đang định đi ra ngoài, thì nghe thấy tiếng trò chuyện thì thầm của các y tá trực ban.

“Thật không ngờ có thể gặp được Tư Đạc ở đây, sớm đã nghe nói anh ấy quay phim ở Thanh Sơn, nhưng bệnh viện nhiều việc như vậy, không có thời gian qua đó theo đuổi idol, không ngờ anh ấy lại đến đây, đúng là sự sắp đặt của số phận”.

“Đúng thế, vì đưa anh ta đến trước mặt cô mà ông trời để anh ấy bị thương nặng như vậy, còn không mau nắm bắt cơ hội này đi?”

Các y tá phát ra tiếng cười khà khà, lại sợ làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, cố gắng nén thấp giọng.

“Nhưng lần này Tư Đạc bị thương đúng là không nhẹ, tôi nghe nói vết thương mới trùng vết thương cũ, không cẩn thận sẽ tàn tật cả đời, đừng nói đóng phim, đứng thẳng đi lại cũng khó khăn”.

“Đúng thế, những nghệ sĩ như họ, bị thương là chuyện như cơm bữa, cũng phải có tiền, bà chủ mới này của anh ta thật tốt, lại trực tiếp điều đội y tế bay đến đây, nghe nói còn là đội y tế cấp quốc tế, trình độ chuyên môn vô cùng lợi hại”.

“Đâu chỉ có thể, cô biết bác sĩ chính của họ là ai không, tên là Grace, một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng quốc tế, người bình thường không mời nổi, cũng không bỏ tiền được…”

Những lời bàn luận không ngớt truyền vào tai Dụ Lâm Hải, anh không hứng thú với người nhiều chuyện, nhưng khi nghe thấy chữ “Grace”, cả người anh sững sờ, dừng lại tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc