VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 548

Phó Vực nghe mà ngẩn người, Thẩm Nham lại cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ là nói nhiều nên hơi mệt.

Nam Mẫn xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không có tư cách gì quản chuyện của các anh, các anh thích thế nào thì thế ấy. Nhưng anh là bệnh nhân của tôi, sức khỏe của anh, tôi nói là được”.

Cô đưa ra lời đe dọa lạnh lùng: “Nếu còn một lần như này nữa, anh không coi sức khỏe mà khó khăn lắm tôi mới hồi phục cho anh được ra gì, tôi sẽ bẻ gãy hết hai trăm linh sáu cái xương toàn thân anh, anh đầu thai sang kiếp khác đi”.

“…”

Ném lại một câu rồi Nam Mẫn bỏ đi.

Phó Vực nuốt nước miếng, sau đó nói với Thẩm Nham: “Anh tuyệt đối đừng thấy không quan trọng, cô gái này rất cay độc, việc gì cũng làm ra được thật đấy”.

Trong văn phòng, Lý Vân rót cho Nam Mẫn một chén trà, nhướn mày nhìn cô: “Em không định chia sẻ kinh nghiệm của người đi trước cho Lâm Lộc à? Anh nhìn cô ấy, cũng thấy đau lòng”.

“Có gì mà đau lòng, đều là lựa chọn của bản thân, đã lựa chọn rồi thì phải trả giá cho hành vi của mình”.

Nam Mẫn xoay chén trà, thản nhiên nói: “Em cũng không có gì để chia sẻ, chỉ có thể chia sẻ kinh nghiêm thất bại. Mà kinh nghiệm thất bại, phần lớn mọi người đều không nghe lọt, đặc biệt là chuyện tình cảm”.

Cô nhấp một ngụm trà, cười một tiếng: “Nếu con người dễ dàng khiêm tốn tiếp tu, thì từ xưa đến nay, bao nhiêu cô gái si tình đều chết trong tay đàn ông phụ bạc. Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ, Đỗ Thập Nương và Lý Giáp, Vu Phượng Chí và Trương Học Lương, Trương Ấu Nghĩa và Từ Chí Ma, đâu có cô gái nào mà không yêu mãnh liệt, cuối cùng đổi lại được kết cục gì? Có bao nhiêu bài học như vậy thì đã làm sao, vẫn có nhiều cô gái không tiếc thân, nguyện vì tình yêu mà lao vào lửa như con thiêu thân. Tự nếm thử thì sẽ hiểu ra”.

Lý Vân nhìn dáng vẻ lòng như đã chết của em gái, bỗng thấy đau lòng, giơ tay xoa đầu cô.

“Tiểu Lục nhà mình yêu một lần, trong mười năm đã mất nửa cái mạng. Mỗi lần nghĩ đến điều này, anh rất muốn giết Dụ Lâm Hải!”

Ánh mắt Nam Mẫn bình lặng không gợn sóng, cho nên lúc Lâm Lộc hỏi cô câu hỏi đó, cô mới trả lời cô ấy bốn chữ.

Yêu không nổi rồi.

Nhưng có lẽ Lâm Lộc hạnh phúc hơn cô, vì Thẩm Nham vẫn quan tâm cô ấy, cho nên tình yêu đơn phương có thể biến thành song phương hay không, thì phải xem duyên số của hai người.

Nam Mẫn ở lại thành phố Bạch gần một tuần, Trình Hiến còn dành nửa ngày nghỉ phép đưa cô và Lý Vân đi dạo chơi khắp thành phố Bạch một vòng.

Trong lòng nhớ đến ông nội, Nam Mẫn cũng không ở lại thành phố Bạch lâu, đã muốn về thành phố Nam.

“Cho anh gửi lời hỏi thăm ông nội, đợi có thời gian, anh sẽ đến thành phố Nam thăm ông”.

Lý Vân nhét hết thuốc lá, rượu, trà mua cho Nam Tam Tài vào tay Cố Hoành, xoa đầu Nam Mẫn, lưu luyến nói: “Chăm sóc tốt bản thân, biết chưa?”

“Em biết rồi, anh và anh Trình cũng phải thật tốt đấy, em đợi uống rượu mừng của hai người”, Nam Mẫn cong miệng khẽ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc