VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 884

Điện thoại vang lên hai tiếng tinh tinh, cô xoay cổ tay đau mỏi, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Dụ Trạch Vũ.

[Chị Nam, chị thế nào rồi? Bọn em đều rất lo cho chị, chị khỏe hơn chưa?]

Cậu bé này lúc nào cũng nhớ đến cô.

Nam Mẫn cảm thấy lòng trong ấm áp, gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy.

Phía bên kia điện thoại, sau khi Dụ Lâm Hải gửi tin nhắn, căng thẳng cầm điện thoại.

Nhìn thấy tin nhắn thoại của Nam Mẫn, anh căng thẳng khó hiểu, cổ họng nghèn nghẹn, đưa tay mở ra, nghe thấy giọng quen thuộc, lòng cũng run theo.

Giọng vừa dịu dàng vừa lanh lảnh của cô vang lên: “Chị rất khỏe, em bảo mọi người đừng lo lắng”.

Sau chuyện tai nạn máy bay, cuối cùng anh cũng nghe được giọng của cô!

Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng bị người khác dùng tay véo nhẹ, không mạnh, nhưng khiến anh kích động, hận không thể lập tức xông vào điện thoại, xuất hiện trước mặt cô!

Anh lại càng muốn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua đó, cẩn thận lắng nghe giọng nói của cô, nhìn thấy mặt cô một lần!

Nhưng mà… Anh không dám.

Anh chỉ có thể mượn thân phận của người khác để liên lạc với cô, chỉ có như thế cô mới miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.

Anh biết, một khi để cho Nam Mẫn biết “Dụ Trạch Vũ” chính là “Dụ Lâm Hải” thì anh sẽ mất đi cách liên lạc với cô một lần nữa.

Bị cô kéo vào danh sách đen, xóa mất.

Dụ Lâm Hải không dám mạo hiểm như vậy, thế nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lại kiềm chế!

Anh hít thật sâu mấy hơi mới bắt đầu cử động tay gõ ra một hàng chữ: “Thế thì tốt rồi. Bây giờ chỉ đang ở Birmingham nước Y hả? Ở đó có vui không?”

Nam Mẫn: “Ừm, rất vui. Tiếc là chị bị cấm túc rồi nên tạm thời phải ngồi ở nhà, không được ra ngoài”.

Giọng cô có vẻ đầy buồn bã, oán giận với “Dụ Trạch Vũ”, như một học sinh tiểu học vừa mới phạm lỗi và bị phạt vậy.

Suy cho cùng trước kia Dụ Trạch Vũ cũng thường xuyên bị Dụ Lâm Hải cấm túc, bọn họ cùng là những người sa cơ lỡ vận.

Dụ Lâm Hải nghe những lời oán trách đầy ấm ức của cô thì chợt bật cười, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ:

“Bị cấm túc hả? Đáng thương quá nha. Ai vậy, sao lại cấm túc chị?”

Nam Mẫn: “Không phải ông anh cả Diêm Vương kia thì còn ai. Nói với em chứ tại sao trên đời lại có loài sinh vật mang tên anh trai thế cơ chứ, chuyên môn ức hiếp em trai, em gái. Anh cả nhà chị còn đáng sợ hơn cả ông anh nhà em”.

Khóe môi Dụ Lâm Hải không ngừng cong lên, anh đáng sợ lắm hả?

Thằng nhóc Dụ Trạch Vũ đáng ghét kia đã nói xấu anh bao nhiêu điều trước mặt Nam Mẫn vậy?

Nam Mẫn cầm điện thoại di động, vừa mới gửi một đoạn voice chat đi thì Lạc Quân Hành đã gõ cửa đi vào, khiến Nam Mẫn chột dạ sợ tới mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại mới anh cả vừa mới cho.

“Anh… Anh cả!”

Bình luận

Truyện đang đọc