VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 887

Bên kia, Dụ Lâm Hải không định giấu mẹ mình, sau sự im lặng ngắn ngủi, anh khẽ “ừm” một tiếng.

“Gần gần thế”.

Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Dù thế nào thì chỉ cần biết con bé Mẫn vẫn bình an là tốt rồi, mấy ngày nay mẹ cứ lo lắng không yên mãi…”

Hiện tại Dụ Phượng Kiều đang nghỉ ngơi ở Messuri, ngày nào cũng gọi điện thoại cho con trai, quan hệ của hai mẹ con cũng trở nên thân thiết hơn trước nhiều.

Messuri chính là một nơi rừng xanh nước biếc, Dụ Phượng Kiều đến đó rồi lại không muốn đi đâu nữa.

“Nơi này phong cảnh hữu tình, lòng người cũng bình yên hơn trước”.

Dụ Phượng Kiều than thở: “Đấu trí với đám cáo già trên thương trường cả đời người, dùng đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi âm mưu, mệt mỏi hơn nửa đời mới biết được, thì ra đây mới là cuộc sống mà con người ta mơ ước. Dì Vệ của con ngày nào cũng theo người ta lên núi hái măng, chẳng để ý tới mẹ nữa, may có sư thúc Đinh ở lại với mẹ, ông ấy nhiều trò để chơi lắm…”

“Sư thúc Đinh?”, Dụ Lâm Hải nhanh chóng nắm bắt được một cái tên.

“À, chính là một ông lão khó chơi, già mà không nên nết”.

Dụ Phượng Kiều cười hơ hớ nói: “Mẹ cũng không biết ông ấy rốt cuộc là người thế nào, nhưng ở đây ai cũng gọi ông ấy là “sư thúc”, không biết năm nay bao tuổi, ông ấy lại không chịu nói với mẹ”.

Nói đến câu cuối, giọng của bà ấy còn ẩn chứa sự oán giận và hờn dỗi của phụ nữ, Dụ Lâm Hải nghe xong nhất thời không kịp phản ứng.

Dụ Phượng Kiều nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Thằng bé Vực cũng dẫn ông cụ nhà mình tới, con bé Tô Âm ấy à, biết nó tới là vui như trẩy hội, học xong lập tức chạy tới nhà người ta”.

Dụ Phượng Kiều không nhịn được cười cười: “Nhưng mà bác sĩ Tô thì không thích, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, cả ông Phó cũng lạnh mặt theo, cuối cùng trút hết tức giận lên đầu thằng bé Vực”.

Bà ấy như người đứng hóng hớt không chê chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa cười vui vẻ.

Dụ Lâm Hải nghe mẹ mình kể chuyện nhà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn nhó của Phó Vực, bất giác cười theo.

Lạc Quân Hành nhìn Nam Mẫn, thản nhiên nói: “Anh đã nói là anh với cô ta không liên quan gì rồi mà”.

“Thế hả?”

Nếu đã nói ra rồi thì phải hỏi đến cùng mới được.

“Lên giường với nhau một lần mà vẫn nói là không có quan hệ gì hả? Gần đây không khí ở Birmingham ngày càng cởi mở nhỉ”.

Nam Mẫn nói với cái giọng đầy kỳ quái.

Lạc Quân Hành nghe tới đó thì mày nhíu lại thật chặt: “Ai nói với em thế? Catherine Mey Brangues?”

“Còn ai vào đây nữa?”

Chẳng mấy khi thấy Nam Mẫn kiên quyết trước mặt anh cả mình như thế: “Có lẽ cô ta xem em là tình địch nên đã nói với em rất nhiều lời khó hiểu, nói chung là mấy trò mèo của bọn con gái”.

Mặt Lạc Quân Hành lạnh như băng, đôi môi mỏng mím thành một đường, dường như anh ta cực kỳ không muốn nhắc tới người phụ nữ đó.

“Anh cả”.

Thấy cảm xúc của anh cả không quá tốt, Nam Mẫn hạ thấp tông giọng, không dùng cái giọng quái gở kia nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc