VỢ CŨ TÔI KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ

Chương 554

Bố Trác Huyên là Trác Đỉnh Phong đã đặt hết mọi hi vọng vực dậy gia tộc vào việc cưới hỏi của em gái Trác Nguyệt và con gái Trác Huyên.

Ông ta nuôi dưỡng hai người như hoa như ngọc, từ nhỏ đã được học những khóa bồi dưỡng của tiểu thư khuê các, bồi dưỡng về nghệ thuật thơ ca, nhưng lại quên dạy cho họ một cái nghề, cùng với đạo lý làm người đàng hoàng, mới tạo ra hai người phụ nữ đầy tố chất trà xanh như ngày hôm nay.

Ngựa gầy Dương Châu thời cổ đại chính là Trác Nguyệt và Trác Huyên, không sai đi đâu được.

Không biết nhà nào may mắn rước được người phụ nữ như họ về, chẳng biết khi đó gia phong còn lệch lạc đến mức nào nữa.

——

Nam Mẫn đến bệnh viện rước ông cụ, từ xa đã trông thấy Nam Lâm ngồi trên ghế dài trước cửa phòng bệnh, hình như đang ngẩn người.

Trông thấy Nam Mẫn, cô ấy vội vàng lau nước mắt, sau đó đứng dậy đón: “Chị, mọi người đã về rồi”.

Lại chuyển tầm mắt sang Cố Hoành, cười gọi: “Anh”.

Cố Hoành mới cong môi lên thì đã trông thấy gò má đỏ ửng lên đầy bất thường của Nam Lâm, sắc mặt lập tức tối xuống, đi tới giữa lấy cô ấy: “Mặt em sao thế?”

Nam Lâm né đi: “Không có gì…”

Nam Mẫn cũng nhíu mày, trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên tiếng khóc thút thít.

Tuy rất khó nghe, nhưng lại quen thuộc.

Cố Hoành nhận ra cái giọng đó, mặt lại tối xuống: “Bố em đánh hả?”

Nam Lâm không nói gì, chỉ cụp đôi mắt đỏ ửng xuống, gật đầu. Sợ Nam Mẫn tức giận lại ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Em muốn né, nhưng em không né được…”

Nam Mẫn nhíu mày, lại sải bước đi về phía phòng bệnh.

Vệ sĩ ngoài cửa chào Nam Mẫn, thấy sắc mặt cô cả không được tốt lại vội nói: “Cô đừng lo, anh K đang ở trong, ông ba làm ầm ĩ trong bệnh viện cả buổi trời nên ông cụ cho vào…”

Phòng bệnh đóng cửa, có lẽ là để ngăn những âm thanh mất mặt lọt ra ngoài, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không nên rêu rao bên ngoài.

Cách cửa sổ thủy tinh, Nam Mẫn nhìn thấy Nam Ninh Trúc quỳ gối trước mặt ông cụ, tiếng gào khóc khó nghe đó được phát ra từ cổ họng khô khốc của ông ta.

Ông K đứng trông chừng bên cạnh ông cụ, cơ thể cao lớn vạm vỡ như Quan Nhị Gia lặng lẽ đứng đó, nhìn chằm chằm Nam Ninh Trúc, ánh mắt khiến ông ta không dám làm xằng làm bậy, chỉ có thể quỳ đó gào khan.

“Bố ơi, bố thương cho đứa con nhỏ này với, đứa cháu gái cả của bố, Nam Mẫn… Nó muốn con chết mà, tài sản của con đã bị đóng băng, biến thành lão ăn mày rồi, đừng nói là máy bay, cả xe lửa con cũng không đi được, rồi con biết phải đi ra ngoài thế nào bây giờ?”

“Anh hai con cũng thế, đùi anh ấy bị nó đánh gãy, bác sĩ nói không thể nối lại được, nửa đời sau anh ấy chỉ có thể ngồi trên xe lăn, thảm thương lắm! Con không muốn đi lên vết xe đổ của anh ấy, bố cứu con với!”

Bình luận

Truyện đang đọc