VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU



Vị bác sĩ kia nhanh chóng đã kiểm tra xong, quay sang nhìn đến hai người trung niên phía sau, rồi lại dời mắt nhìn Âu Minh Triết, như muốn hỏi có nên nói ra trước mặt họ hay không.

Âu Minh Triết chẳng cần mất thời gian để hiểu được suy nghĩ của bác sĩ, chậc lưỡi đáp lại: "Cứ nói đi, không cần quan tâm đến bọn họ."
Được sự cho phép của hắn, vị bác sĩ liền theo kết quả nãy giờ kiểm tra mà thông báo.

"Bệnh nhân bởi vì va đập mạnh ở vùng đầu nên vẫn còn dư chấn.

Nếu như ngài nói lúc nãy, thì có thể chỉ dừng lại ở mức độ đau đầu nhẹ, không ảnh hưởng đến dây thần kinh, đó là điều đáng mừng.

Bây giờ phải để bệnh nhân ở bệnh viện để kịp thời theo dõi."
Nghe đến đây, ấn đường của hắn nhíu chặt lại, tuy nhiên hắn cũng chỉ hỏi thêm một vài câu lặt vặt rồi cho vị bác sĩ kia đi.

Đàm Ôn Tường nghe xong cuộc trò chuyện của hai người, cũng không nán lại lâu nữa mà cùng Lộc Nhân bước ra ngoài.

Nhìn phòng bệnh càng ngày càng ở phía xa, lúc này Lộc Nhân mới cảm thấy cả cơ thể bớt ớn lạnh đi một chút.


Thật không thể tưởng tượng được, khí thế của cậu ta lại đáng sợ như vậy.

Còn chưa sáng hồn được bao lâu, bà đã bị tiếng chồng mình doạ sợ.

Đàm Ôn Tường trưng ra bộ mặt đắc ý, trong đầu không rõ đang toan tính gì.

Nhưng nhìn dáng điệu đáng sợ này, đến cả Lộc Nhân cũng có chút sợ hãi.

"Ôn Tường, ông nghĩ ra cách gì rồi sao?"
Đàm Ôn Tường không nói, chỉ cười khẽ.

Đàm Tiểu Ân, người cha này phải xem con ứng xử như thế nào sau đó mới đưa ra kết luận.

Đừng nói người cha này không cho con cơ hội đấy...!
Ngày tiếp theo thông tin Đàm Tiểu Ân nhập viện mới truyền đến tại của Vũ Hân.

Vậy nên dù đang trong thời gian bị Doãn Lập Thành cấm túc, cô ấy không quản ngại gian khó mà trèo tường đến thăm cô gái ngốc.

Vừa đến cổng bệnh viện, Vu Hân đã bắt gặp một người đàn ông trông vô cùng quen mắt, nhưng nghĩ cỡ nào vẫn không thể nhớ ra rằng gặp người này ở đâu.

Định bụng bỏ qua người này để tiến vào bên trong, nhưng ánh mắt của người kia dường như từng giây từng phút đang dán vào cô ấy.

Vu Hân trông thấy có điểm kì quái, toan định vào trong thật nhanh, coi như không có nhìn thấy ánh mắt làm nổi da gà kia.

Nhưng thật không ngờ người này lại nhanh đến vậy, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt chắn đường đi của cô ấy.


Ấn tượng nhất với Vụ Hân chính là đôi mắt màu xám bạc sâu không thấy đáy tiếp theo đó, người đàn ông đưa tay của hắn ta ra.

Vụ Hân nhìn có chút không hiểu, đưa ánh mắt đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.

Lúc này, chất giọng trầm thấp, có chút khản đặc, dường như là bị ốm vang bên tai.

"Vu tiểu thư, xin thứ lỗi vì sự đường đột của mình.

Nhưng đây là điện thoại của bạn cô, hôm qua làm rơi trên xe của tôi" - Nói đoạn, Hàn Trạch Vu bỏ cái điện thoại vào trong tay của Vụ Hân, sau đó mới nói tiếp.

- "Làm phiền cô đem trả giùm tôi."
Vu Hân vô cùng khó hiểu nhìn người này, không nhịn được mà hỏi: "Vì sao anh không tự mình mang trả?"
Hàn Trạch Vụ lắc đầu, nghiêm túc nói: "Vì cứu cô gái của Âu Minh Triết, tôi đã bị người yêu cho phơi sương một đêm.

Thật không dám đối mặt."
Trước khi đi, hắn ta còn không quên nhắc nhở một câu: "Hình như có người nào đó gọi cho chủ nhân của chiếc điện thoại, trông giọng nói thì vô cùng lo lắng, nếu có thời gian hãy gọi lại.

Nói xong thì mỉm cười một cách lịch sự rồi dời đi.


Vu Hân cũng không để ý nhiều, liền lập tức chạy vào trong bệnh viện, theo sự chỉ dẫn của cô y tá mà tìm được phòng nghỉ ngơi của Đàm Tiểu Ân.

Lúc Vu Hân vừa mở cửa vào, đã thấy Âu Minh Triết một bên cầm khăn ướt lau mặt cho cô, ngón tay thon dài ẩn sau lớp khăn mềm, chỉ dám xoa nhẹ nhàng, như sợ làm cô đau, cũng sợ cô thức giấc.

Hành động cùng khuôn mặt ôn nhu hiếm thấy này suýt chút nữa doạ sợ Vụ Hân.

Trong mắt cô ấy, hình tượng Âu Minh Triết chính là kẻ đáng sợ bậc nhất cần né tránh...!Trước nay mỗi lần Vu Hân cùng người này tiếp xúc qua với nhau, đều không tránh khỏi run rẩy trước khí phách của hắn.

Lại không ngờ rằng, sẽ có một ngày có thể chứng kiến người này trưng ra bộ mặt ôn nhu đến như vậy.

Chẳng mấy chốc, Âu Minh Triết đã phát giác ra có thêm một người nữa xuất hiện trong phòng, hắn ngắm nhìn khuôn mặt đã khởi sắc hơn của Tiểu Ân một chút.

Sau đó mới nhìn đến Vu Hân ở phía sau..


Bình luận

Truyện đang đọc