Bà Trường trông thấy cô gái nhỏ mới buồn bã trước đó, nay đã tươi cười như thường ngày thì không khỏi bất ngờ.
Đúng là lứa tuổi thanh niên, tâm trạng thay đổi cũng thật nhanh.
Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, mặt trăng cũng đã xuất hiện sau những đám mây nhuốm màu đỏ rực của ánh chiều tà.
Đàm Tiểu Ân vừa bước tới cổng đã nhìn thấy vài chiếc xe trông rất lạ đỗ trong sân nhà.
Cô vội bước vào trong nhà xem thử, vừa hay nhìn thấy Lưu quản gia từ trong thư phòng bước ra, cô vội cầm lấy tay của ông ấy dò hỏi.
“Lưu quản gia, hôm nay có khách sao?”
“Thiếu phu nhân, thiếu gia hiện đang bàn bạc công việc với người khác trong thư phòng đấy ạ.” - Lưu quản gia ôn tồn giải thích cho Đàm Tiểu Ân hiểu, sau đó liền xin cáo lui để tiếp tục công việc của mình.
Bàn công việc? Đàm Tiểu Ân có chút tò mò, trước nay Âu Minh Triết không bao giờ mang công việc về nhà, hôm nay lại phá lệ, không biết là công chuyện như thế nào, cô có thể giúp được gì không.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Tiểu Ân không có bước vào, cô đương nhiên vẫn hiểu rõ như thế nào gọi là không gian riêng tư.
Bước lên lầu cất cặp sách, thay cho mình một bộ đồ dễ vận động hơn, theo thói quen mà đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng vừa bước vào gian bếp cô đã bắt gặp một nam nhân đang ghé đầu vào trong tủ lạnh, suýt nữa đã dọa cô nhảy dựng.
Người đó dường như cũng cảm nhận được có ánh mắt đang dò xét mình, ngay sau đó liền quay đầu ra phía sau.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này Đàm Tiểu Ân mới nhìn thấy được dung mạo của tên này.
Mắt đen, khuôn mặt mang nét lai tạo giữa Á va Âu.
Dương Lâm cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Không ngờ rằng tên Âu Minh Triết này đã có vợ rồi mà còn tuyển một người giúp việc xinh đẹp như thế này, hắn không sợ vợ mình ghen hay sao?
“Dương Lâm, cậu đi tìm đồ ăn có cần phải lâu như vậy không hả...!A.” - Người vừa cất tiếng là Doãn Lập Thành, đi phía sau còn có Âu Minh Triết bị kéo đi theo.
Vừa nhìn thấy vợ nhỏ của mình đập vào tầm mắt của kẻ khác, Âu Minh Triết lập tức tiến lại, đem toàn bộ cơ thể của Đàm Tiểu Ân ra phía sau mình, ánh mắt nheo lại hướng về phía Dương Lâm.
“Cậu định nhìn đến khi nào?”
Dương Lâm bị lườm, cả người không rét mà run.
Trong lòng hát kinh, đừng nói với cậu rằng cô gái có vẻ ngoài xinh xắn dễ thương này là chị dâu của cậu à nha?
Âu Minh Triết đọc hiểu được ánh mắt kia của Dương Lâm, đôi đồng tử màu hổ phách không hề lay động, chất giọng trầm thấp cất lên.
“Không sai được đâu, chị dâu của cậu.
Cô ấy đặc biệt xuống bếp để nấu cho tôi ăn đấy.
Không cần phải trưng bộ mặt ngạc nhiên muốt rớt cằm ra như vậy đâu.” - Trong giọng nói còn có phần tự đắc.
Dương Lâm đương nhiên biết lão Âu này đang cà khịa mình, trừng mắt nhìn hắn một cái, sau lại tiến về phía Đàm Tiểu Ân, đưa bàn tay của mình ra, lịch sự cất tiếng: “Chào chị dâu”
Đàm Tiểu Ân ngơ ngác, nhìn về phía Âu Minh Âu Minh Triết, ý muốn hỏi có chuyện gì đây? Minh Triết mỉm cười, xoa đầu cô rồi nói: “Nhận lời chào, nhưng không được nắm tay tên đó.”
Cô nghe vậy chỉ biết làm theo hướng ánh mắt về phía gương mặt tươi cười của Dương Lâm, sau đó gật đầu coi như đã chào hỏi.
Minh Triết nhìn hành động nghe lời dễ thương của cô không nhịn được cười khẽ.
Sau đó hướng mắt về phía hai người kia, nói.
“Cứ theo bàn bạc mà làm đi.
Bây giờ các cậu có thể về được rồi.”
Hai người kia cũng xem là hiểu ý tứ, thu dọn đồ đạc ra về.
Trong suốt cả quá trình, Âu Minh Triết đều chỉ để ý đến ánh mắt tò mò nhìn theo của Tiểu Ân.
Khuôn mặt có chút không vui, nhìn cô hỏi:
“Sao vậy?”
“Thắc mắc, mấy người kia đều có vẻ rất có tiền, anh làm sao mà quen được họ vậy? Còn gọi em là chị dâu?”
“Bạn bè nhiều năm thôi mà, trông bên ngoài thế thôi chứ bọn họ còn nghèo hơn tôi.” – Âu Minh Triết không hề nói sai, chỉ có hơi lệch lạc một chút mà thôi.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy chỉ “O” một tiếng, sau đó lại tiếp tục đi về phía tủ lạnh lấy nguyên liệu chuẩn bị nấu ăn.
Âu Minh Triết rất biết điều, cũng theo phía sau phụ có một phen.
Tiểu Ân vui vẻ mỉm cười, lại nhớ ra vấn đề của mẹ.
Cô định quay người lại kể cho hắn nghe, không ngờ hắn lại đứng gần cô quá, lúc quay lại, cả khuôn mặt của cô đều như áp vào lồng ngực của hắn.
Mũi bị va vào bức tường thịt có chút đau, theo quán tính mà lùi về sau một bước, không may phía sau là cánh cửa tủ còn chưa đóng lại.
Mắt thấy cô sắp đầm phải cửa tủ, Âu Minh Triết chỉ có thể dùng lực kéo cả người cô trở lại trong lồng ngực mình.
Tay còn lại thì nâng lên đóng cánh cửa tủ kia đi.
Xong xuôi mới nhìn xuống người trong lòng, hắn ôn tồn hỏi:
“Có bị thương ở đâu không?” - Nói xong hắn còn không quên kiểm tra phía trên một lượt.
.