Ấy vậy, sau khi nghe xong lời thú nhận của Dương Lâm, Âu Minh Triết cùng Doãn Lập Thành.
không nhịn được cười lớn, làm cho soái ca Á Âu tức xì khói mà không biết phải xã
Từ đầu đến cuối ai cũng lên tiếng trò chuyện, chỉ riêng Lục Cảnh Nghi là giữ im lặng, đôi mắt màu lam nhạt ánh lên vẻ lo lắng.
Từ đầu đến cuối ai cũng lên tiếng trò chuyện, chỉ riêng Lục Cảnh Nghi là giữ im lặng.
Điều này nhanh chóng đã khiến cho Dương Lâm và Doãn Lập thành để ý.
Hai người nhìn sang Âu Minh Triết, muốn hỏi xem là có chuyện gì với tên khô khan này vậy.
Âu Minh Triết nghiêng đầu sang, chậc lưỡi nói.
“Còn gì khác nữa, nữ nhân gây ra đó.”
“Nữ nhân? Có lầm không vậy?” – Lập Thành há hốc miệng.
Dương Lâm còn khoa trương hơn nữa, hai tay liên tục dụi mắt, muốn kiểm chứng xem mình có phải đang cùng một tên Lục Cảnh Nghi giả mạo trò chuyện hay không.
Lục Cảnh Nghi rốt cuộc không nhịn được nữa, đôi mắt màu lam nhạt tản ra hơi lạnh, trong một giây quét qua ba con người trong phòng.
Hừ lạnh, cất tiếng biện minh cho bản thân.
"Là người dưới trướng của tôi.
Với tư cách là cấp trên, quan tâm là nhiệm vụ tôi nên làm."
Đương nhiên, ba người còn lại cũng không phải là mấy kẻ ngốc, làm sao mà tin được lí do củ chuối kia của Lục Cảnh Nghi nói ra chứ.
Tuy biết là vậy, nhưng ba người bọn họ vẫn quyết định giữ im lặng.
Chẳng phải là lo lắng đến cảm nhận của Lục Cảnh Nghi gì cả.
Chẳng qua ba tên này đều đang ngấm ngầm chờ một ngày trời xanh mây trắng, cái tên đầu gỗ này tự vả mặt vì những câu nói ngày hôm nay mà thôi.
"Được được, không nói nữa.
Nhưng mà cô gái "cấp dưới" mà cậu nói đã xảy ra vấn đề gì rồi à?" - Dương Lâm chống tay lên cằm, nhếch lông mày lên một chút, tò mò hỏi.
"Vì hoàn thành nhiệm vụ mà biến mất mấy tháng rồi, nghe được mật tin báo rằng lần cuối khuôn mặt cô gái này xuất hiện là ở bến cảng của thành phố A.
Bây giờ có lẽ là đã bị bán đi nơi đâu rồi cũng nên." - Âu Minh Triết nhàn nhạt cất tiếng, từng câu từng chữ đều khiến cho Lục Cảnh Nghi đứng ngồi không yên, đôi lông mày rậm khí phách đã nhíu chặt từ khi nào.
Doãn Lập Thành cũng biết chút ít về nhiệm vụ của Lục Cảnh Nghi, ánh mắt loé lên tia nghi hoặc, hỏi:
"Vụ buôn nội tạng người?"
"Ừm" - Không ai để ý, bàn tay rắn chắc của Lục Cảnh Nghi lúc này đã nắm chặt thành quyền.
Sâu trong đôi mắt màu lam nhạt xuất hiện sát ý.
Chậm một lúc, Lục Cảnh Nghi mới bắt đầu nói thêm: "Chiếc thuyền đó cập bến cuối cùng ở thành phố Willow này.
Tôi đang nhờ Minh Triết cùng tôi rà soát thành phố một lần."
Dương Lâm và Doãn Lập Thành nhìn nhau, rà soát cả thành phố? Ai mà không biết, Willow này diện tích rộng như thế nào, mà cho dù nếu nó nhỏ thì đầu thể nói soát là soát được? Tên thống tướng này...!Rõ ràng quan tâm người ta như vậy, thế mà còn giảo biện.
"Nói như vậy chúng tôi cũng có thể giúp được.
Nói chứ mấy vụ phá án này đầu óc của tôi nhạy lắm đấy.
Doãn Lập Thành thì có cả một đội hình riêng để kiểm soát cô vợ nuôi từ bé, rút ra mấy người đi tìm chung với Âu Minh Triết chắc cũng không thành vấn đề đâu" - Dương Lâm nói xong thì cười hì hì để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu, nháy mắt với Doãn Lập Thành ở một bên.
Lập Thành thì không vui như vậy, hai mắt trừng lớn nhìn tên luật sư bề ngoài phong tình cuốn hút kia.
Thân là bạn tốt, vậy mà dám điều tra vật chất của anh à? Không phải, quan trọng là còn biết đến những người giám sát Vu Hân...!
Dương Lâm nhìn một cái đã đọc được ý nghĩ của Doãn Lập Thành, ngay sau đó liền lập tức xua tay giải thích.
"Ây ấy, Lập Thành đừng nhìn tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống tôi như vậy.
Không phải lỗi của tôi mà...!Cậu cho nhiều người giám sát như vậy, năm ngoái trước khi rời đi tôi còn trò chuyện với một trong những thủ hạ của cậu nữa là."
"Được rồi, Lập Thành đừng trừng nữa.
Chuyện của cậu cả đám này đều biết rồi" - Âu Minh Triết thở dài.
"Biết hết rồi?" - Doãn Lập Thành đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Nhìn sang phía Lục Cảnh Nghi để chứng thực, điều không ngờ tới lại là nhận được cái gật đầu của Cảnh Nghi.
Doãn Lập Thành không ngờ được chuyện này, miệng khẽ thốt lên tiếng "Wow" thật lớn.
Vuốt tóc mái đen óng ra phía sau, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sau hồi lâu mới cất tiếng hỏi.
.