VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU



"Hết giờ gọi điện."
Lâu Vĩnh nghiêng đầu sang, tự ý thêm vào lời nói của Nhu Nhi vài câu từ còn thiếu lúc nãy.

"Bảo trọng, giữ gìn sức khỏe."
Bất ngờ khi nghe thấy tiếng của chị gái chuyển thành giọng người đàn ông xa lạ.

Tuy nhiên, Tiểu Ân nhanh chóng tiếp nhận, suy nghĩ nhanh chóng, có lẽ đây là anh rể của mình, vẫn là gật đầu cảm thán.

"Vậy anh rể nói với chị của em cũng giữ gìn sức khỏe.

Đừng có li gián em nữa nhé, em sống rất tốt."
"Được thôi."
Được gọi là anh rể, trong lòng Lâu Vĩnh cảm thấy sung sướng vô cùng, vô cùng hào phóng gật đầu.

Lại nhìn về phía tiểu tiên nữ đang trừng mắt về phía mình tức giận, khoé môi cong lên, nhấn vào nút tắt máy.

Sau đó thì sao, sau đó thì cong người chạy khỏi sự "truy sát" của Nhu Nhi chứ còn sao nữa!
Thật xin lỗi, Đàm Nhu Nhi, chừng nào tình yêu em dành cho anh nhiều hơn dành cho bé em gái kia, anh chắc chắn sẽ cho em toàn quyền tự quyết!
Đàm Tiểu Ân nghe tiếng tút liên hồi, biết người bên kia đã cúp.

Cô cũng không rảnh rỗi, bỏ bánh vào trong hộp, mang theo cả đồ ăn trưa, sau đó nhanh chóng chạy đến bến xe buýt đứng đợi chuyến đi tiếp theo.


Bầu trời xuất hiện trong tầm mắt, là một khoảng không bao la với màu xanh thẳm, điểm xuyến là những đám mây màu trắng hình thù đáng yêu.

Đàm Tiểu Ân ngồi trên ghế đợi,
miệng khẽ hát lời nhạc tình yêu của giới trẻ, chân bất giác đung đưa theo nhịp điệu của bài
hát, khoé miệng xinh xắn lúc nãy đến giờ đều mỉm cười.

Chị của cô, thì ra cũng giống như cô, đã có một ông xã đáng yêu để chiều chuộng rồi nha.

Chu Việt vừa mới chân ướt chân ráo bước vào cửa phòng tổng giám đốc nhờ kí giấy tờ, không biết được vì lí do gì mà giây sau đã bị đuổi thẳng cổ ra bên ngoài.

Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa, chẳng lẽ Âu tổng vì đói nên cáu gắt à? Cậu cũng không suy nghĩ nhiều cho cam, cậu làm gì có tài cán gì mà lo chuyện của boss chứ...!
Chỉ có thể trưng ra khuôn mặt bất lực đầy đáng thương xuống dưới sảnh để lấy hộp cơm vừa đặt cách đây không lâu.

Nghĩ vậy, Chu Việt nhanh chân bước vào thang máy.

Ban trưa ở Âu thị quả nhiên náo nhiệt, bởi vì nhân viên làm việc xuyên giờ trưa rất nhiều nên lượng đồ ăn được ship tới cũng không ít.

Chu Việt nhanh chóng tìm được shipper cầm hàng của mình.

Đang trả tiền thì cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.


Shipper người nào người ấy đều hai tay vài túi giấy to nhỏ được đồ ăn.

Duy chỉ có mình Đàm Tiểu Ân vô cùng nhàn hạ, phần cô đưa tới chỉ có mỗi mình của Âu Minh Triết.

Không chỉ đưa đồ ăn riêng, mà còn rất chăm chỉ, ngày nào cũng đưa tới.

Không quen thuộc mới lạ.

Cô nhanh chóng chen vào đoàn người, nhìn thấy cậu thì cười một cái xem như chào hỏi.

Chu Việt theo đó cũng gật đầu, thấy cô càng ngày càng tiến lại gần đến chỗ mình thì cất tiếng chào hỏi.

"Bạn nhỏ, em lại tới ship đồ ăn cho tổng giám đốc nữa hả?"
Đàm Tiểu Ân cười khì khì gật đầu, thời gian dài nhận làm người ship đồ ăn cho Minh Triết, ban đầu còn có người ngậm không được miệng, bây giờ đều đã quen thuộc như thế rồi.

Chu Việt đối với cô gái này có hảo cảm, vậy nên vẫn là nhắc nhở một câu.

"Âu tổng hôm nay giống như ăn phải bom, cẩn thận kẻo ngài ấy giận cá chém thớt thì chết đấy."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì hai mắt tròn xoe nhìn Chu Việt.

Làm cậu còn tưởng cô gái này sợi hãi đến phát ngốc rồi.

Lắc đầu Vỗ vai an ủi cô vài cái sau đó đi đến canteen ăn.

Chỉ còn lại mình Đàm Tiểu Ân, hai mắt chớp chớp liên tục.

Vì sao Chu Việt lại nói vậy chứ? Âu Minh Triết lúc nãy nói chuyện với cô còn rất bình thường mà ta?.


Bình luận

Truyện đang đọc