Chương 361:
“Ừm.” Đàm Tiểu Ân rất nhanh liền đổi quần áo, nói với Âu Minh Triết: “em đi đây?”
“Được.” Âu Minh Triết ngồi ở trên giường, nhìn Đàm Tiểu Ân đi ra cửa đi, đôi mắt tối xuống.
Nếu như chân anh bình thường, anh không phải giống như bây giờ, liền có thể cùng cô đi đến bệnh viện rồi.
–
“Phu nhân, đến rồi.” Tài xế dừng xe ở cửa bệnh viện, Đàm Tiểu Ân từ trên xe bước xuống, nói với tài xế: “Cảm ơn. Anh đi nghỉ ngơi đi, lúc trở về tôi sẽ cho anh sau.”
“Được.”
Đàm Tiểu Ân đến phòng bệnh, Đàm Thanh Đức đang truyền thuốc, cậu ta nằm ở trên giường, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đi vào,nói giọng khàn khàn “chị.”
Đàm Tiểu Ân đi tới, đưa tay ra, sờ trán của cậu ta một cái, “em làm sao lại nóng như vậy? Tối hôm qua em làm gì?”
“Không có! Ăn cơm xong trở về ký túc xá.” Đàm Thanh Đức có chút chột dạ nói.
“Suốt đêm chơi game?”
Đàm Thanh Đức nói: “Không có.”
Nhìn bộ dáng chột dạ của cậu ta, Đàm Tiểu Ân liền biết, mình đoán đúng rồi.
Cô ghét bỏ nói: “Đàm Thanh Đức em chơi đến không sợ chết nữa phải không! Coi như muốn chơi game, cũng không chơi đêm ngày chơi đêm.”
“Chị, chị lo lắng cho em đến như vậy sao?” Đàm Thanh Đức nhìn thấy Đàm Tiểu Ân có vẻ tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười.
Đàm Tiểu Ân nhìn cậu ta, mạnh miệng nói: “Ai lo lắng cho em?”
“Chị không lo cho em, trễ như vậy còn tới thăm em.” Rõ ràng đã bệnh đến tiều tụy như vậy mà vẫn còn có thể cười được.
Đàm Tiểu Ân giải thích: “chị gọi điện thoại cho em, bạn cùng phòng em nói em nằm viện, chị có thể không tới sao? Cũng không thể phiền toái người khác được!”
bạn cùng phòng Đàm Thanh Đức đã về, Đàm Tiểu Ân mới vừa ở bên ngoài cùng bọn họ trò chuyện một hồi.
“Vậy em có phải người nhà của chị không?” Đàm Thanh Đức mặt đầy mong đợi.
Đàm Tiểu Ân trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Ai bảo em là em trai của chị.”
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên,ba Mẹ Đàm lại không ở bên này, cô đương nhiên phải quan tâm tới cậu ta.
Đàm Thanh Đức nói: “em còn tưởng rằng, chị giận mẹ, giận lây sang cả em, không coi em là em trai chị nữa chứ! bây giờ chị có để ý tới em đâu.”
“Chị bảo em không phải em trai chị thì em không phải em trai chị nữa sao?” Trên đời này vĩnh viễn không thể thoát khỏi, đại khái chính là quan hệ huyết thống.
Giống như bà Đàm, dù ghét tới đâu đi chăng nữa thì vẫn như cũ, vẫn là mẹ của cô.
Đàm Thanh Đức nhìn cô, cười một tiếng.
Đàm Tiểu Ân nhìn bộ dáng cười đùa, đưa cho cậu ta biên lai viện phí, “chị trả tiền viện phí cho bạn em rồi, sau này có tiền nhớ trả tiền lại cho chị đấy.”
“Ồ.” Cậu ta cầm lấy tờ hóa đơn, “sao đắt thế!”
“Ai bảo em tự nhiên ốm làm gì? Bạn cùng phòng em lo lắng, liền đưa tới bệnh viện. nếu biết xót tiền, lần sau đừng để cho mình bị bệnh!”
“Chết thảm rồi!” Đàm Thanh Đức nhìn cô, nói: “Thật đáng thương cho anh rể em.”