Chương 532:
Âu Minh Triết muốn cùng cô trở về Hải Thành, Đàm Tiểu Ân chưa vội gọi cho Bà Đàm mà gọi cho Đàm Thanh Đức trước, để cho Đàm Thanh Đức đi nói.
Nơi này cách Hải Thành cũng khá xa, Đàm Tiểu Ân nhớ tới ban đầu, lúc mình rời đi từ Hải Thành,cũng là đi chung với Âu Minh Triết.
Từ đó về sau, cô cũng chưa từng trở lại đây
Trên xe, cô nhìn ra bên ngoài, lúc trước mỗi lần về nhà, đều sẽ qua con đường này, bây giờ nhìn những thứ quen thuộc này, trong lòng của cô có chút phức tạp.
Âu Minh Triết nhìn thấy Đàm Tiểu Ân im lặng, nắm tay cô, “Đang suy nghĩ gì?”
“Không có.” Đàm Tiểu Ân cười một tiếng, “Chính là cảm thấy rất lâu không có trở về đây rồi.”
Cô ngược lại không lo lắng Bà Đàm sẽ gây Âu Minh Triết.Bây mẹ cô nịnh hót Âu Minh Triết còn không kịp, làm sao có thể giống như trước làm khó Âu Minh Triết?
Cái thế giới này chính là như vậy.
Lúc bạn ngục ngã, ai cũng muốn giẫm đạp lên bạn,cười nhạo bạn,nhưng khi khi bạn vực dậy được thì những người đã từng xem thường bạn kia, lại chạy tới quẫy đuôi, nịnh nọt lấy lòng bạn!
Sáng sớm, Bà Đàm liền cùng ông Đàm đi chợ mua thức ăn,ông Đàm nói bà ta mua hơi nhiều, còn bị bà ta lườm một cái, “ông thì biết cái gì? Đây là lần đầu tiên Minh Triết tới nhà chúng ta ăn cơm, đương nhiên phải làm tươm tất một chút.”
Bà Đàm cảm thấy chồng mình thật ngu ngốc, chẳng nhờ vả được cái gì, cũng còn may hôm nay bà ta xin nghỉ, tự mình đi mua thức ăn, nếu để cho ông Đàm đi mua, chắc chẳng mua được cái gì ra hồn.
Ông Đàm là người nhu nhược, vợ nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không tranh cãi bao giờ.
Chủ yếu là có cãi nhau với Bà Đàm cũng chẳng bao giờ thắng được miệng lưỡi của bà ấy, cho bên ông cũng lười lãng phí sức lực.
Mua xong thức ăn trở lại, ở trên đường gặp phải người quen, thấy Bà Đàm mua nhiều đồ ăn như vậy, chào hỏi, “chị Cao,sao hôm nay mua nhiều đồ ăn như vậy? Con trai chị về à?”
Mọi người đều biết Bà Đàm chiều chuộng Đàm Thanh Đức.
Bà Đàm kiêu ngạo nói: “Không phải, là Tiểu Ân và chồng nó về.”
“Thật sao?” Đối phương tỏ ra khó thể tin được, mọi người đều biết, Đàm Tiểu Ân lấy một người tàn phế, chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Bà Đàm đều luôn rất ghét bỏ đứa con gái này cơ mà.
Hiện tại Đàm Tiểu Ân trở về, bà ta lại nhiệt tình như vậy?
“Làm sao? Không thể à?” Thấy đối phương một mặt xem thường, Bà Đàm khinh thường nói, “Tiểu Ân Nhà chúng ta vừa ngoan lại vừa giỏi,còn có mắt chọn chồng.”
Nói đến Đàm Tiểu Ân, Bà Đàm không còn dùng giọng điệu ghét bỏ giọng mà là một mặt đắc ý.
Đối phương nhìn thấy Bà Đàm như vậy, cảm thấy Bà Đàm chắc hôm này uống nhầm thuốc mất rồi!
Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết đến Hải Thành, đầu tiên là về biệt thự trước đây.
Bọn họ chính là ở chỗ này mà gặp gỡ quen biết.
Sau khi nghỉ ngơi, mới đi Nhà họ Đàm.
Nhà của Đàm Tiểu Ân ở một khu tập thể cũ, ở tầng sáu, không có thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ.
Xe của bọn họ dừng ở dưới khu tập thể, mới vừa từ trên xe bước xuống, liền có một người hàng xóm nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, nói: “Tiểu Ân, cháu về rồi đấy à! lâu rồi không gặp,càng lớn càng xinh đẹp rồi!”
“Cháu chào thím Hương ạ.” Đàm Tiểu Ân theo phép lịch sự chào hỏi.
Người được Đàm Tiểu Ân gọi là thím Hương, nhìn thấy Âu Minh Triết đứng ở bên cạnh Đàm Tiểu Ân mắt sáng rực lên, tò mò hỏi: “Vị này là…”
“Chồng cháu ạ.” Đàm Tiểu Ân chủ động khoác lên tay Âu Minh Triết.